Ta từ trong đám hành khất lôi ra một kẻ sắp chết, hắn mặc quần áo rách rưới, chân khập khiễng, đầu tóc rối bù, mặt mày dơ dáy, lê lết như một con chó để xin ăn.
Ngoài thành, ai ai cũng khinh ghét hắn, là một tên ngốc mà mọi người đều ghê tởm.
Chỉ có ta mới biết, kẻ trước mắt này từng là thiên chi kiêu tử rực rỡ nhất của kinh thành, từng là thiếu niên khoác áo gấm, cưỡi ngựa oai phong.