Ở tuổi tứ tuần, Thẩm Cẩm Thành cùng nữ sinh của anh ta chung sống.
Anh ta đề nghị ly hôn với tôi, nói rằng thà ra đi tay trắng cũng không muốn nhìn thấy gương mặt già nua xấu xí đáng ghét này!
Trên đường đến cục dân chính, tôi bị xe tông, rơi vào hôn mê.
Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa con gái nuôi và anh ta.
“Ba ơi, nếu mẹ không tỉnh lại, ba có cưới dì Bạch không?”
“Dù sao thì dì Bạch cũng là mẹ ruột của con, con luôn mơ thấy cảnh gia đình ba người chúng ta đoàn tụ.”
Thẩm Cẩm Thành khẽ đáp: “Đợi lo xong tang sự của mẹ con, ba sẽ tổ chức hôn lễ với dì Bạch.”
Lần nữa mở mắt ra, tôi trở về cuối thập niên 80.
Năm ấy, tôi và Thẩm Cẩm Thành mới cưới nhau, vừa nhận nuôi con gái nuôi.
Năm ấy, cô gái mà Thẩm Cẩm Thành yêu tha thiết đã cố gắng thi đậu đại học trọng điểm, chuẩn bị lên Bắc Kinh học.
…
Lần này, mọi sai lầm quay về điểm khởi đầu.
Mà tôi, có cơ hội để sửa đổi tất cả.