Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 26 Ngoại truyện

11:23 sáng – 26/08/2024

Phiên ngoại 1

Quay lại quá khứ là để làm gì?

Có lẽ là để nghịch thiên cải mệnh, bù đắp những thiếu sót.

Cuối cùng, Vệ Khinh Vũ cũng đã mang theo những chiếc bánh ngọt ngào của nàng đến biên cương, Liễu Hi Nghiên không còn bỏ lỡ tiểu thị vệ của mình, Thập Ngũ nhìn thấy chủ tử của hắn lại một lần nữa vùng lên, Diệp hoàng hậu sống sót để gặp lại hoàng nhi của mình, Lý phu nhân rời bỏ tên phu quân giả tạo đã từng tổn thương mình, Liễu Tích Dung trở về với người mẹ ruột không thờ ơ với nàng, Cố Cẩm sống trong một gia đình có đủ cả cha lẫn mẹ, mẹ của A Thao tự tay báo mối thù sâu đậm, ngay cả Liễu Thanh Thạch và Tôn quý phi cũng từng có lúc đạt được mong ước của mình, cuối cùng, khi Liễu Thanh Thạch tự vẫn, cũng xem như chết mà không hối tiếc.

Vậy điều tiếc nuối của A Thao là gì?

Là chiếc bánh bao to lớn, thơm ngát, giấu những mảnh vàng vụn bên trong, nhưng nàng lại tiếc không ăn, để rồi bị bỏng đỏ cả lòng ngực mà chưa kịp nói lời cảm ơn?

Hay là đoạn xương ngón tay nhỏ bé kia, như dấu chấm nhỏ cuối cùng trong cuộc đời lộng lẫy của bạo quân, khi nàng không kịp cứu hắn ra khỏi nước sôi lửa bỏng?

Dù là gì đi nữa, tất cả đều đã được toại nguyện. Mọi người đều đã đạt được điều mình mong muốn.

Rõ ràng mọi thiếu sót đều đã được lấp đầy. 

Nhưng tại sao, vẫn cảm thấy buồn bã?

Phiên ngoại 2

Nhiều năm sau, các đại thần của nước Tề vào cung nghị sự thường thấy vị hoàng thượng của họ thỉnh thoảng theo thói quen liếc nhìn về một góc phòng, rồi đờ đẫn trong giây lát, trông có vẻ mơ hồ và bối rối.

Mỗi lần như thế, đều là trống rỗng.

Ngay cả chính ta cũng không thể nói rõ, rốt cuộc ta đang mong chờ điều gì. Ta dường như đã quên mất một người và một việc rất quan trọng. Ký ức thiếu mất một phần, khiến cả cuộc sống cũng luôn cảm thấy không trọn vẹn.

Ta vén tay áo lên, trên cánh tay trái của ta có một vết sẹo mờ mờ do khắc bằng dao, là chữ “Thao.”

Nhiều năm trước, khi người ta tìm thấy ta giữa trời băng đất tuyết, cơ thể ta đầy máu, tay phải nắm chặt một con dao găm. Ta không nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn rằng đó là chữ mà ta tự khắc lên người mình trong lúc giằng co.

“Thao”?

Ta không nhớ trong số những người quanh mình, có ai tên mang chữ này.

Ta từng hỏi một cách vô tình, nhưng những người dưới chỉ biết lắc đầu không rõ. Họ chỉ nói rằng người mà ta từng tiếp xúc nhiều nhất là một cô nương tên là Liễu Thiêm. 

Nhưng Liễu Thiêm là ai?

Ta có thể cảm nhận được, ký ức đã mất của mình có liên quan đến nàng, nhưng tại sao lại là hai người? Ta vẫn chưa thể hiểu ra.

Có lẽ con người vốn có bản năng tránh xa đau khổ, đã nhiều năm trôi qua, ta vẫn luôn nhẫn nhịn, không muốn tìm hiểu quá nhiều, mơ hồ sống qua nhiều năm như thế. Cho đến khi các đại thần dưới trướng lại bắt đầu hợp sức khuyên nhủ, giục ta tuyển chọn tú nữ, nạp phi lập hậu.

Ta ngồi trên long ỷ cao cao, sắc mặt khó đoán, sự im lặng quá mức của ta khiến các đại thần bên dưới căng thẳng, khiến họ run rẩy, bắt đầu hối hận vì đã dâng tấu. Đúng lúc ấy, ta mới chậm rãi thốt ra một câu.

“Vậy thì… cứ liệt kê danh sách những tú nữ mà các ngươi cho là phù hợp đi.”

Đại thần Hộ bộ mừng rỡ quỳ xuống tạ ơn.

Vài ngày sau, họ mang danh sách đầy mong đợi trình lên, ta chỉ liếc qua một cái, rồi chậm rãi, từng người từng người, ban hôn cho các cô nương trong danh sách.

Đều là những gia đình xứng đôi vừa lứa, là những cuộc hôn nhân tốt đẹp, nhưng sắc mặt của một số đại thần dần dần trắng bệch.

Có lẽ mấy ngày trước, những người này đã qua lại với nhau, trong danh sách trên đều nhét vào vô số đích nữ và thứ nữ tinh tuyển của gia tộc mình, định đưa vào cung để khai triển đại nghiệp.

Những con cờ được bồi dưỡng trong nhiều năm đều đã được hứa hôn cho người khác, nhóm người này đành phải gác lại ý định giục hoàng đế nạp phi. Một hành động đơn giản, giải quyết mọi việc một cách triệt để.

Ta cười mà như không nhìn lướt qua các đại thần.

“Việc không phải của các ngươi, đừng vươn tay quá dài.”

Tối hôm đó, ta lại lấy ra con dao găm ấy, chơi đùa hồi lâu, đột nhiên nhận ra có lẽ cả đời này ta sẽ không bao giờ muốn nạp phi lập hậu nữa. Chỉ cần nghĩ đến tam cung lục viện, ta đã cảm thấy rất phiền toái.

Ta nhớ rằng con dao găm này là một trong những món quà sinh nhật mà mẫu hậu gửi đến, vốn dĩ trên đó đáng lẽ được khảm những viên đá quý sáng nhất thế gian, rực rỡ đủ màu. Nhưng không biết từ khi nào nó đã trở nên trơ trọi như thế, chỉ còn lại thân dao đen tuyền, tựa như mang một luồng sát khí lạnh lùng.

Đêm đó, ta mơ thấy một giấc mơ.

Ta mơ thấy mình đi về phía nam cứu trợ thiên tai, trên đường phố vội vã đến vùng thiên tai, xe ngựa chạy rất nhanh, rồi đụng phải một tên ăn mày. Người đánh xe là một kẻ được tìm đến tạm thời, vì có thể thay ta lái xe mà tỏ ra kiêu ngạo, hắn quát mắng tên ăn mày kia, còn định quất roi ngựa vào nàng.

Tên ăn mày co ro, trông rất đáng thương.

Ta Cố Lưu, thân là thái tử, đã chứng kiến biết bao cảnh kẻ quyền thế bắt nạt kẻ yếu. Chỉ có những kẻ không có địa vị mới dùng cách bắt nạt kẻ yếu để đạt được hư vinh, những người thực sự quyền lực khi không chạm đến lợi ích, phần lớn đều là ôn hòa khoan dung.

Cốt cách quý tộc từ nhỏ khiến ta phải lên tiếng để ngăn cản người đánh xe lại. Ta bước xuống, tùy ý cho nàng chút đồ ăn và tiền bạc, mọi việc đáng lẽ nên kết thúc như vậy, vị thái tử tôn quý và kẻ ăn mày trên phố sẽ không có mối liên hệ nào khác.

Tên ăn mày ngẩng đầu lên, giả vờ đáng thương một cách vụng về cầu xin ta giúp đỡ, dường như còn hơi sợ hãi, bất lực. Đôi mắt đào hoa ấy, giống như ánh nắng tươi sáng chiếu lên mặt nước mùa xuân lấp lánh, phản chiếu ra những tia sáng rực rỡ.

Tim ta như bị ánh sáng mềm mại vô hại đó đánh trúng.

Cố Lưu ta từ nhỏ đã gặp qua biết bao nhiêu người, những lão hồ ly tu luyện nhiều năm trong triều đình ta đều có thể nhìn thấu trong một cái nhìn. Nha đầu này bản tính không xấu, lại thông minh, có chút mưu mô nhưng còn vụng về, không hề khiến người ta ghét bỏ, ngược lại còn gợi lên lòng thương cảm.

Chỉ là một việc nhấc tay mà thôi.

Ta không có thời gian nán lại, bèn sắp xếp cho Thập Ngũ xử lý chuyện này. Sau đó, Thập Ngũ trong đống binh khí không dùng của ngài, lựa chọn một thanh dao sắc nhất, gỡ bỏ những trang trí rườm rà trên đó, rồi đem tặng cho nha đầu kia. Ta phối hợp giả vờ như không biết gì.

Trên thanh dao găm ấy từng khảm những viên đá quý sáng nhất thế gian, nhưng mỗi khi ta nhớ đến lần đầu gặp nha đầu ấy, ta lại nghĩ đến đôi mắt của nàng. Đôi mắt trong sáng, đẹp đẽ, sáng rực lên, khiến cho những viên đá quý kia cũng phải nhạt nhòa.

Khi tỉnh dậy, giấc mơ tan vỡ, tựa như chỉ qua trong chớp mắt, ta đã quên mất mình đã mơ thấy gì, nhưng trái tim đập mạnh ấy vẫn mãi không thể bình ổn.