Ta bước nhanh ra khỏi tẩm điện, ra khỏi cung môn, một mạch ra khỏi kinh thành, đến một nơi ẩn khuất là trường huấn luyện, tìm đến Thập Ngũ đang bồi dưỡng người mới. Cuối cùng ta không thể nhịn được nữa, muốn tìm hiểu rõ ràng.
Ta hỏi Thập Ngũ.
“A Thao là ai? Liễu Thiêm là ai?”
Thập Ngũ đã theo ta bao năm, những chuyện người khác không biết, hắn nhất định biết. Thập Ngũ ngừng lại một chút, thành thật trả lời.
“A Thao chính là Liễu Thiêm, đó là tên cô nương đã dùng khi đi lại bên ngoài. Khi người bị lưu đày đến Lạc thành, người đã gặp A Thao cô nương. Khi thuộc hạ hội ngộ cùng người, hai người đã sớm quen biết nhau. Sau đó, A Thao cô nương theo người vào kinh, cứu được Diệp phu nhân, và bên cạnh tiên hoàng, nàng đã chiếm được vị trí ngự y, rồi cùng người tranh đoạt ngôi vị. Sau khi người đăng cơ, A Thao cô nương liền biến mất.”
Thập Ngũ đã bắt đầu huấn luyện đệ tử, đám đệ tử vây quanh ở góc, tò mò quan sát vị đế vương hiếm khi xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng là chủ nhân mà họ sẽ tận tụy suốt đời.
Chúng chen lấn nhau, rồi tất cả ngã thành một đống, làm gián đoạn lời nói của Thập Ngũ. Thập Ngũ giận dữ đi qua, đá mỗi đứa một cú, đám trẻ còn chưa đủ chín chắn kêu la oai oái, ôm mông lết ra, quỳ thành hàng xin lỗi. Ta đương nhiên không để bụng chuyện với đám trẻ, sau khi nhận được câu trả lời mong muốn, ta rời đi đến một nơi khác.
Mẫu hậu của ta không muốn trở về hoàng cung, luôn ở trong một ngôi nhà nhỏ yên tĩnh, cùng sống với một nữ nhân bị điên. Trước đây ta không để tâm đến nữ nhân điên này, mẫu hậu cũng không cho ta tiếp xúc, nên ta cũng chẳng bận tâm. Bây giờ ta đã biết, nữ nhân điên đó chính là thân mẫu của A Thao.
Mẫu hậu vốn là người thích ngao du bốn phương, ở trong cung không yên, nhưng sau khi bị giam cầm trong trang viện lâu ngày, lại trở nên không muốn ra ngoài, mỗi ngày chỉ luyện chữ, ngẩn ngơ, rồi một ngày trôi qua.
Ta hỏi mẫu hậu còn nhớ Liễu Thiêm không. Tay cầm của bà khựng lại, một nét bút loạn lên, phá hủy cả bức thư pháp, bà vò tờ giấy lại ném đi, nói.
“Đó là một nha đầu thông minh, các con đã cùng nhau cứu ta ra khỏi tay người đó.”
Ta cầm lấy chiếc chìa khóa mà mẫu hậu đưa, mở cánh cửa tây viên của ngôi nhà nhỏ, nhìn thấy nữ nhân bị điên mà ai cũng tránh xa.
Mẫu hậu bảo ta là nữ nhân này phát điên vào một buổi sáng yên bình. Sau khi Liễu Thiêm biến mất, mọi người đều đồn rằng nàng có lẽ đã chết ở một nơi không ai tìm thấy, tin tức chậm chạp truyền đến tai mẫu thân của nàng, người mẹ này, vốn chưa từng quan tâm đến con gái, bỗng chốc phát điên.
Bà ta không chịu tin, thất thần tự nói với mình.
“Chết rồi ư? Làm sao có thể? Không thể nào? Không thể…”
Bà không nhận ra mình đã khóc, vẻ mặt đầy mê man.
“Một người như nó, làm sao có thể chết được? Ta đẩy nó xuống sông, bỏ nó vào núi sâu có sói, dùng đá đập vào đầu nó, không cho nó ăn để nó chết đói… hết lần này đến lần khác muốn giết nó, vậy mà nó vẫn lớn lên khỏe mạnh được, cái mạng hèn của nó kiên cường như thế, làm sao có thể chết được?”
Tự lẩm bẩm, có lẽ là nhớ lại quá nhiều chuyện cũ, cũng có lẽ là cảm giác ân hận và xót xa muộn màng, lại nhớ đến việc thân làm mẹ mà đã dùng roi trúc đánh, dùng móng tay cào, giật tóc con gái mình, chưa bao giờ đối xử tử tế với A Thao bé nhỏ, nữ nhân bật khóc thảm thiết.
Từ đó, trong phố phường có thêm một bà điên.
Bà ta luôn trộm cắp trẻ con nhà khác, vừa bế vừa hát ru dịu dàng. Thấy đứa trẻ nào bị mắng mỏ hay đánh đập, bà sẽ xông tới bảo vệ như điên, cắn xé mắng chửi cha mẹ của chúng, bà sẽ cầm một hòn đá đưa cho đứa trẻ bên đường, bảo chúng giết chết mình, hoặc đứng bên bờ sông hồ, hô hào trẻ em đẩy mình xuống nước cho chết đuối… khiến những gia đình gần đó vô cùng sợ hãi, chẳng ai dám đưa trẻ ra ngoài, chỉ sợ gặp phải người đàn bà điên đó.
Mẫu thân ta sợ bà ta gây chuyện, đã khóa cửa và giam bà ở tây viên.
Khi ta đẩy cửa vào, bên trong đã mọc đầy cỏ dại, nữ nhân điên ôm lấy một chiếc khăn vải rỗng, vừa đung đưa vừa hát ru. Hát xong, bà đột nhiên òa khóc, đau khổ.
“Xin lỗi, xin lỗi, ta không nên bỏ một đứa trẻ mới sinh nằm trên đất suốt một đêm. Cả một đêm đấy, chắc hẳn rất lạnh.”
Nếu A Thao thấy qua cảnh này, không biết nàng sẽ nghĩ gì.
“Vừa đến thì xuân đã qua, vừa đi thì xân lại tràn về.”
Ta cải trang vi hành, đến Giang Nam trong cơn mưa phùn.
Thiếu gia Lục gia – Lục Cẩm là một công tử ăn chơi nổi tiếng trong thành, nhưng lại có dung mạo tuấn tú. Hắn cùng một đám người cưỡi ngựa qua phố, khiến các cô nương trong lầu hoa đứng tựa cửa sổ, vẫy khăn tay, hò reo. Những thiếu phụ ven đường cũng len lén đỏ mặt nhìn theo.
Sau đó, mọi người nhìn thấy giữa đám người đông đúc, ta đứng yên lặng. Vẻ đẹp quá đỗi kinh diễm, khiến người ta không dám lên tiếng quấy rầy. Một thân bạch y như ngọc, công tử cách lớp mưa phùn mịt mờ, ánh mắt giao nhau với thiếu gia Lục gia.
Ta chỉ nhìn hắn một cái rồi quay người rời đi. Lục Cẩm phía sau không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể mơ và thực đan xen, tạo ra cơn choáng váng. Hắn định đuổi theo để chặn người lại, nhưng bị lão gia Lục gia tìm đến và ngăn lại. Lão gia lấy gậy chọc vào người hắn, tức giận kéo hắn về để nhận lỗi.
Vì Lục Cẩm đã từ chối cô nương mà Lục phu nhân đã chọn cho hắn. Mấy năm nay, không biết hắn đã làm phật lòng bao nhiêu cô nương, có lẽ sắp vào danh sách đen của các mối mai trong thành. Học hành không chăm chỉ, sổ sách cũng chẳng chịu đọc, suốt ngày chỉ ăn chơi với đám bạn xấu.
Lão gia kéo hắn về nhà để dỗ dành phu nhân. Dù Lục Cẩm có vẻ bất cần, nhưng trước mặt cha mẹ hắn vẫn rất ngoan ngoãn, thật thà theo lão gia rời đi. Trước khi đi, hắn lại nhìn về phía công tử vừa rồi, nhưng người đã đi xa rồi.
Lục Cẩm bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng.
Ta biết đây là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, lẽ ra nên loại trừ mối họa này, nhưng trước đây ta đã chấp nhận để A Thao giữ lại mạng sống cho hắn. Rốt cuộc cô nương ấy là người như thế nào, mà lại có thể khiến ta dung túng như vậy?
Ta ở Giang Nam giải quyết công việc, còn gặp lại Liễu Hi Nghiên và Lý phu nhân.
Liễu Hi Nghiên cùng phu quân đi trên phố, bên chân là một đứa bé vài tuổi. Lý phu nhân mua đường nhân để chọc đứa cháu cười, từ xa nhìn lại, cảnh tượng vô cùng ấm áp.
Vị tiểu thư kiêu ngạo năm xưa, nay đã trưởng thành và ôn nhu hơn rất nhiều, không còn phản đối cuộc hôn nhân do mẹ sắp đặt, nhìn phu quân với ánh mắt tràn đầy tình yêu, cũng nhận ra rằng thuở nhỏ mình đã không hiểu chuyện, tưởng rằng mình yêu Cố Cẩm, suốt ngày chạy theo hắn, còn thường xuyên ghen tuông, tức giận với Liễu Thiêm, thật sự là quá ấu trĩ.
Nhưng Liễu Hi Nghiên chưa bao giờ thật lòng ghét bỏ Liễu Thiêm, mặc dù mỗi lần nàng đến gây sự, Liễu Thiêm đều nhẹ nhàng khiến cô tức đến phát điên, nhưng không hiểu sao Liễu Thiêm thật sự rất xinh đẹp, khiến nàng ta chỉ cần ngủ một giấc dậy là đã hết giận.
Nói ra thì, sống quen với cuộc sống bình lặng như nước, thỉnh thoảng vẫn nhớ lại những ngày tháng thiếu nữ ở kinh thành.
Ta đứng trên lầu nhấm nháp trà, đám người phía dưới không hề thấy ta, chỉ cười nói với nhau trong ánh đèn, rồi dần khuất xa.
Giải quyết xong việc vụn vặt, ta không vội về cung, dành thời gian trống trải để đi một chuyến đến biên ải. Trên đường gặp vài người dân đang mang lễ vật đến tư thục. Cái tên của vị thầy dạy học khiến ta dừng lại.
Là Liễu Tích Dung.
Nhà mẹ đẻ của nàng ở gần đó, các đệ đệ và muội muội đã lập gia đình, nhưng nàng lại không muốn xuất giá, từ nhỏ đã tài năng xuất chúng, nên mở một tư thục dạy học. Gia đình không phản đối, còn giúp nàng quảng bá khắp nơi, giờ đây nàng đã là một người thầy nổi tiếng trong vùng.
Ta không dừng chân, tiếp tục lên đường hướng bắc, đến biên giới, gió cát cuốn theo cỏ khô đập vào mặt, Vũ An Hầu và con gái hắn đã đón tiếp ta cách đó mấy dặm.
Vệ Khinh Vũ đã đen và khỏe mạnh hơn, cười tươi để lộ hàm răng trắng, dáng vẻ tự do phóng khoáng, hoàn toàn không liên quan gì đến vẻ đẹp yếu đuối của Liễu Thiêm, thực tế cũng đúng là vậy. Từ đầu đến cuối, họ chỉ có duyên gặp nhau một lần.
Nhưng chỉ một lần gặp mặt ấy, lại khiến Vệ Khinh Vũ nhớ mãi không quên, và có lẽ cả đời nàng cũng không thể quên được, mặc dù đó chỉ là một lần đi chơi rất bình thường.
Mỹ nhân trong trang phục thanh nhã đứng bên đường quan sát, phía sau là những thị vệ của hoàng thất, không ai nhìn thấu được thân phận của nàng. Nếu là tiểu thư nhà quan, sẽ không tự mình cưỡi ngựa, nếu là thủ lĩnh vệ đội, sẽ không mặc áo khoác rộng như thế. Hơn nữa, cô nương này sinh ra vô cùng đẹp, khiến người ta phải quên đi tục lệ.
Sau đó, nàng biết thân phận của cô nương ấy, và đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều hợp lý.
Ngự y vốn là một chức quan không đáng chú ý, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói có ai làm nên chuyện, nhưng khi nói đến vị cô nương này, tiên hoàng gần như nghe theo lời nàng, còn ban cho nàng bảo kiếm Thượng Phương, nghe nói hai hoàng tử trong cung cũng thích nàng, sau này dù ai lên ngôi, khả năng cao nàng sẽ trở thành hoàng hậu.
Những người có thể làm quan ở kinh thành đều là những người tinh anh, mà nàng có thể áp đảo được họ, chắc chắn không phải là một người yếu đuối vô hại như vẻ bề ngoài. Nhưng nàng lại tùy tiện đem thanh kiếm ngự ban nhét vào tay ta, sau này nghe nói tân đế vừa đăng cơ thì nàng đã mất tích, cuối cùng cũng không trở thành hoàng hậu của ai cả.
Vệ Khinh Vũ cho đến giờ vẫn không hiểu, rốt cuộc tất cả điều này là vì sao? Cũng không hiểu tại sao một đấng cửu ngũ chí tôn như ta lại phải chạy xa như vậy, chỉ để hỏi về cô nương chỉ gặp một lần đó.
Ta cũng không thể nói rõ mình làm vậy là vì cái gì, rốt cuộc là đang làm gì.
Ta như một tín đồ bị thần linh ruồng bỏ, lang thang khắp nơi chỉ để tìm kiếm dấu vết thần thánh đã để lại. Lại giống như một kẻ điên yêu người đã khuất, đáng thương thu thập từng mảnh ký ức vụn vặt của người khác, để ghép lại một hình ảnh hoàn chỉnh của nàng.
Trước khi nàng rời đi, nàng đã xóa đi ký ức của ta, tưởng rằng như vậy ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp mà không vướng bận. Không ngờ rằng, dù có làm lại từ đầu, dù không nhớ gì, ta vẫn sẽ một lần nữa yêu nàng.
Hết lần này đến lần khác.
Yêu là bản năng.
Từng là người dẫn dắt nàng trưởng thành, sau này là cùng nhau nương tựa, và giờ đây là bản năng.
Mỗi người đều đang đi tới tương lai tốt đẹp hơn của mình, chỉ có ta, như bị bỏ rơi trong dòng thời gian, vẫn mắc kẹt trong quá khứ, không thể thoát ra.
Bốn mùa cứ năm này qua năm khác thay đổi, năm tháng cứ từng năm trôi qua. Thoáng chốc đã mười mấy năm trôi qua.
Ta ngày càng tuấn mỹ, trầm lặng, hậu cung bị bỏ không trống rỗng, vô số nữ nhi tuổi xuân thì chen chúc muốn vào cung, nhưng ta không có hứng thú, các lão thần cũng liên tục dâng tấu, lo lắng hoàng đế không có người kế vị.
Ta không phải là không nghe những ý kiến có lý, ta đều lắng nghe, vì vậy ta chọn ra một nhóm trẻ con trong hoàng thân quốc thích, nuôi dưỡng vài năm, người nổi bật nhất là một bé gái, ta phong làm công chúa, sau này nàng sẽ là người thừa kế của vương triều.
Các lão thần giờ đây không còn ý kiến gì, chuyên tâm đào tạo tiểu hoàng nữ.
Khi ta kiểm tra bài tập của tiểu công chúa, nàng tài hoa toàn diện, các vị thầy giáo rất tự hào ca ngợi, thái giám bên cạnh quan sát sắc mặt của ta, đoán chừng tâm tư của ta, nói.
“Tiểu điện hạ thật sự có vài phần giống với Liễu đại nhân năm xưa.”
Tuy nhiên sắc mặt ta không có gì tốt đẹp, không biểu lộ cảm xúc gì, khiến người khác không thể đoán được, thái giám nhận ra mình có lẽ đã nịnh nọt sai chỗ, mồ hôi lạnh túa ra, chưa kịp nghĩ cách chữa cháy thì nghe thấy ta khẽ nói một câu.
“Không giống.”
Không có ai giống nàng, nàng cũng không giống ai.
Nàng là sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Trên đời mỗi người đều là độc nhất vô nhị, và A Thao là người duy nhất mà ta có thể nhìn thấy ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Ký ức của ta bị mất một phần, nếu ta còn nhớ, ta sẽ nhớ lại ngày tái ngộ với mẫu thân, chính A Thao đã bày mưu đưa bà về bằng cách giả chết. Sau khi mẫu thân nghỉ ngơi, ta quay lại, liền thấy tiểu cô nương ngồi trên cầu nhỏ, rửa sạch khuôn mặt đầy bụi phấn, lộ ra dung nhan không vướng bụi trần, đung đưa đôi chân trắng nõn chọc ghẹo đàn cá trong nước, cho đến khi cảm nhận ánh mắt của ta, nàng ngẩng lên mỉm cười rạng rỡ.
Nhớ lại ngày ta danh chính ngôn thuận trở về kinh thành, trong cung tổ chức một buổi yến tiệc lớn, ta bận đối phó với những cuộc khẩu chiến, tiểu cô nương của ta lại đứng ở một góc khuất không nổi bật, xung quanh là những cung nhân đang đi lại.
Sự xuất hiện của nàng không gây chú ý, nhưng ta chỉ cần một cái nhìn đã nhận ra nàng trong đám đông.
Đó là cô gái mà trong đám đông ta có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ta thỉnh thoảng vẫn mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, dù tỉnh dậy sẽ quên ngay nội dung chính, nhưng ta có thể cảm nhận được, đó không phải là những gì đã xảy ra.
Ví dụ, ta mơ thấy mình là một quân chủ tàn bạo giết người không gớm tay, suýt nữa đã bóp chết A Thao, bị nàng đâm một nhát xuyên tay lập tức tỉnh táo lại. Ta cảm thấy rất hối hận.