Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 29 Ngoại truyện

11:24 sáng – 26/08/2024

Khi đó, hình như ta và A Thao chưa quen biết lắm, nhưng nàng không giống ai cả, ta chán ghét tất cả mọi người, kể cả bản thân mình, chỉ duy nhất tiểu cô nương ấy, là một dòng suối trong xanh, ta không nỡ làm vẩn đục.

Ta mơ thấy A Thao nuôi một con thỏ, rất xấu xí, nhưng nàng rất yêu quý, sau này con thỏ bị chó cắn chết, tiểu cô nương gần như bật khóc, trông rất ấm ức, nhưng nhất quyết không chịu rơi nước mắt.

Nàng không phải là không có nước mắt, nhưng đó là vũ khí của nàng, khi giả khóc thì nước mắt tuôn như mưa, nhưng khi thực sự muốn khóc thì lại quen thói kìm nén, như thể cố tỏ ra mạnh mẽ thì sẽ không bị tổn thương.

Mẫu thân của nàng, rõ ràng là đã không nuôi dạy nàng tốt. Ngay cả khóc cũng không dám, có lẽ lúc nhỏ bị ấm ức khóc nhè thì chỉ bị mắng chửi nên hình thành thói xấu này.

Khi đó, ta có lẽ là một kẻ xấu, nhưng trái tim lại mềm yếu đến mức không thể tả.

Ta không thể ngừng nghĩ về nàng, thấy nàng ấm ức buồn bã, ta luôn cảm thấy trong lòng bứt rứt. Sau này ta từng bước dẫn dắt nàng trưởng thành, giúp nàng trở nên mạnh mẽ, mỗi khi nàng tự nghi ngờ và phủ nhận bản thân, ta sẽ trang trọng nói với nàng “Nàng rất tốt.” Cuối cùng, ta thực sự đã giúp tiểu cô nương của ta trở nên tuyệt vời hơn.

Sau này, ta dần dần hiểu ra nàng đối với ta có ý nghĩa gì.

Lúc còn trẻ, ta vô tình để lại một chút ánh sáng trên người nàng, thế sự vô thường, ta trở thành một kẻ xấu đi ngược lại con đường ban đầu, đối với thế gian chỉ còn lại sự căm ghét, chỉ cảm nhận được sự căm ghét. Nhưng A Thao chính là thiện niệm duy nhất mà ta để lại trong thế gian này.

Nàng là nơi ta gửi gắm sự thiện lương trong lòng mình.

Bề ngoài nhìn vào, có vẻ như ta luôn là người cứu rỗi A Thao. Nhưng theo một cách nào đó, nàng cũng là sự cứu rỗi của ta, là nơi duy nhất mà ta có thể gửi gắm bản ngã cũ kỹ, không còn kiềm chế.

Khi tỉnh lại, ta vẫn không nhớ nổi mình đã mơ thấy gì, nhưng một cách vô thức, ta lệnh cho người đi tìm nhiều con thỏ để nuôi, nhưng nuôi một thời gian, lại cảm thấy nhàm chán vô vị. Trong lòng ta luôn có một sự trống rỗng, một cảm giác không thể lấp đầy, buồn bã vô cùng. 

Rất lâu sau đó, một đêm nọ ta giật mình tỉnh giấc, cũng không rõ mình đang nghĩ gì, nửa đêm cầm đèn đi lang thang đến chuồng nuôi thỏ, mở từng chuồng và thả hết ra ngoài. Ngực ta nặng trĩu, đau nhói đến khó chịu. Ta thầm thì.

“Đây không phải thỏ của ta.”

Thời gian trôi nhanh vô cùng, trong tẩm cung của ta, nơi để nhiều tài liệu quan trọng vẫn còn để một chiếc đèn cầu phúc đã cũ, trên mặt đèn đã ngả vàng, vẫn có dòng chữ nằm yên tĩnh — “Nguyện quân, trường mệnh bách tuế, tuế tuế bình an.”

Ta đã không còn nhớ mình bao nhiêu tuổi nữa, tiểu công chúa năm nào chỉ cao đến ngang người ta, giờ đã lớn lên, bắt đầu có những nếp nhăn nhỏ, ta thường nghe vài lão thần than thở rằng công chúa cái gì cũng tốt, chỉ có điều dung nhan không còn như xưa. Ta chẳng bận tâm, chỉ cần thông minh là được.

Ta còn nuôi một ao cá nhỏ xinh đẹp, không biết từ đâu mà có, càng nuôi càng nhiều, phân ra đầy khắp các hồ trong cung, quá nhiều rồi, ta định đưa chúng thả vào dòng suối trên núi.

Đến nơi, nghe tin lão trụ trì ở ngôi chùa gần đó sắp viên tịch, ta được mời đến. Lão hòa thượng đã râu tóc bạc phơ, sống rất nhiều năm, đã già đến nỗi nói chuyện cũng khó khăn, ông nhìn ta, trong mắt là sự thương cảm già nua, ông nói.

“Bên bờ suối ở phía sau núi, có một con ngựa già, từng được một tiểu cô nương gửi lại cho lão nạp, thoáng chốc đã nhiều năm trôi qua.”

Lão hòa thượng nói xong câu này, liền im lặng khép mắt lại, ta bước tới kiểm tra, người đã ngừng thở, các tiểu hòa thượng khóc lóc thành tiếng.

Ta đi tới bờ suối phía sau núi, nơi lão hòa thượng từng ngày ngày ngồi câu cá, đã phủ đầy rêu xanh, cỏ dại mọc um tùm, khi thả hết số cá không còn chỗ nuôi đi, ta nhìn thấy con ngựa trắng già cỗi bên cạnh.

Ta dự định dắt con ngựa già về cung, giao cho những người chăm sóc ngựa chuyên nghiệp trong cung nuôi đến khi chết già, nhưng khi vừa bước ra khỏi cổng chùa, con ngựa già dường như cảm nhận được điều gì đó, nước mắt tuôn rơi.

Con ngựa này từ khi còn là ngựa con đã theo lão hòa thượng đi khắp sông núi, chứng kiến đủ mọi lạnh lùng và ấm áp của thế gian, một người một ngựa như những người bạn già bên nhau suốt nhiều năm. Sau khi lão hòa thượng viên tịch, con ngựa vốn còn khỏe mạnh đột nhiên đổ bệnh, chết vào một đêm bình thường.

Không biết trước khi chết, nó có nhớ lại khi còn nhỏ mình đã tự do chạy nhảy trên những cánh đồng đầy hoa xuân không,hay cảnh tượng chủ nhân cũ đội cho nó một vòng hoa lên đầu, rồi dẫn nó đi cùng để quấy phá lão hòa thượng đang câu cá, đó là quãng thời gian tuổi thơ mà nó không thể trở lại.

Sau khi mẫu thân của ta già đi, thường ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trò chuyện với nữ nhân điên bị nhốt trong tây viên dù đối phương có thể không hiểu, nhưng bạn bè thuở thiếu thời của bà, người thì xuất giá, kẻ thì đã khuất, cũng không còn ai khác để nghe bà nói chuyện nữa.

Nữ nhân điên cũng đã bạc đầu, không còn điên loạn mất kiểm soát nữa, mỗi ngày chỉ ngồi nhìn mặt trời mọc rồi lặn, ánh mắt thẫn thờ, chỉ khi có người đi qua, bà mới nắm chặt cửa sổ hỏi.

“Ngươi có thấy A Thao của ta không?”

Không ai trả lời bà.

Sau này, nữ nhân điên chết trong một đêm tuyết rơi lạnh giá, khi chết ngã xuống bên giường, dường như đang cố gắng bò về phía góc tường, có lẽ trước khi chết xuất hiện ảo giác, nhớ lại khi con gái vừa mới sinh đã bị mình bỏ lại trên sàn góc tường suốt cả đêm.

Nữ nhân điên chết rồi, mẫu thân ta đột nhiên cảm thấy cô đơn, ít nói hơn, qua vài năm nữa, bà không bệnh không đau mà ra đi.

Ta với tâm trạng nặng nề, tổ chức cho bà một tang lễ lớn, phong quang đại táng. Các quan viên từ khắp nơi kéo về kinh thành tham dự, nhiều lão thần đã mất, triều đình xuất hiện nhiều gương mặt mới, ta nhìn thấy một người, có cảm giác quen thuộc, vừa hỏi, hóa ra là con trai út của Liễu Hi Nghiên, vừa được đề bạt.

Ta hỏi hắn về phụ mẫu thân thích của mình, vị quan trẻ kinh hãi quỳ xuống. 

“Tổ mẫu của thần đã qua đời từ lâu, mẫu thân và phụ thân ở Lâm An trông nom cháu chắt… mẫu thân đã lâu không nhắc đến cố nhân nữa.”

Ta phất tay cho hắn lui ra, trong cung yến, ta lại nhìn thấy Vệ Khinh Vũ, đã mấy chục năm kể từ lần gặp trước, Vũ An hầu đã qua đời, Vệ Khinh Vũ kế thừa tước vị của ông, thường trú ở quân doanh, bây giờ đã là một nữ tướng quân oai nghiêm và mạnh mẽ, bên cạnh là vài mỹ nam trẻ tuổi, còn có một đứa con trai không lớn lắm của nàng.

Mọi người đều theo thời gian mà tiến lên, chỉ có ta, vẫn dừng lại ở mùa đông năm Thành An nguyên niên.

Trận tuyết dày đặc đó, đã phủ đầy cả cuộc đời ta.

Sau này Vệ Khinh Vũ chết trong một trận chiến, hậu bối của nàng bày nhiều món bánh ngọt bên mộ. Liễu Tích Dung trở thành một thiền sư nổi tiếng, dưới trướng có hàng ngàn học trò, vị trạng nguyên mới đỗ của triều đình cũng chính là học trò của nàng. Lục Cẩm sau khi lão gia tử qua đời, đột nhiên trở nên trưởng thành, bắt đầu chủ động học buôn bán, xem sổ sách, chống đỡ sinh ý của nhà Lục, đi buôn thương khắp nơi. Thập Ngũ vì vết thương cũ tái phát mà đổ bệnh, bắt đầu nằm trên giường dưỡng thương.

Rồi sau đó, những người này cũng lần lượt qua đời.

Ta cũng không biết liệu mình có sống được đến trăm tuổi hay không, ký ức của ta đã bắt đầu giảm sút, những người cùng thời với ta cũng dần dần biến mất khỏi cuộc đời ta, cả trong và ngoài cung, cảnh vật thay đổi, thay người đổi cảnh, đã trở nên xa lạ, người cũng trở nên xa lạ, toàn là những người trẻ tuổi mà ta không nhận ra.

Người thị vệ bên cạnh là một khuôn mặt mới, ta nhìn rất lâu mới nhận ra đây có lẽ là đồ đệ của Thập Ngũ, từng là những đứa trẻ như củ cải chen chúc nhau nhìn trộm ở cửa, bây giờ đã nhìn như người đã đến tuổi trung niên rồi, nhưng thị vệ lại nói.

“Chủ tử, Thập Ngũ đại nhân là sư tổ của thuộc hạ.”

Ta sững sờ.

Thực ra, ta đã không còn nhớ nhiều chuyện, khuôn mặt của nhiều người ta cũng không thể nhớ ra. Chỉ còn nhớ một giấc mơ mơ hồ vào một năm nào đó.

Mơ hồ nhớ được, cảnh náo nhiệt, xe ngựa, và một đôi mắt xinh đẹp, trong sáng.

Trước khi chết, ta bị vây quanh bởi một đám người, hầu hết đều là hậu bối mà ta không nhận ra. Câu cuối cùng ta nói là một câu mang theo vô hạn tiếc nuối.

“Đến nay, ta vẫn rất muốn mơ thấy nàng.”

Người bên cạnh không biết đó là ai, khẽ hỏi. 

“Mơ thấy ai vậy ạ?”

Ta im lặng, người bên cạnh chờ rất lâu, run rẩy đưa tay ra, mới phát hiện hoàng đế không biết từ lúc nào đã không còn thở nữa.

……….

Trận tuyết lớn vào mùa đông năm Thành An nguyên niên đã chôn vùi quá nhiều niềm vui nỗi buồn. 

Cố Lưu mãi mãi cũng không thể biết rằng, mùa đông năm đó, A Thao đã bước đi trong tuyết, viết lại vài dòng chữ vượt qua hai kiếp người.

“Trăng lẽ ra phải treo cao trên tầng mây.”

“Ta đã từng đấu tranh trong bùn lầy rồi vô tình mà nhìn thấy mặt trăng, ánh sáng của nó không sinh ra vì ta, nhưng quả thực đã chiếu rọi lên người ta, ta dùng nước bẩn hứng lấy từng mảnh vụn của ánh trăng.”

“Sau đó, mặt trăng rơi xuống, ta nhìn thấy nó chìm vào bùn đất, mất đi ánh sáng, nhưng vẫn cố gắng bay lên trời, rồi giữa không trung, đột nhiên vỡ nát.”

“Rồi sau đó, ta có cơ hội, cẩn thận nâng mặt trăng lên, dùng hết cả đời mình, từng bước từng bước, đưa nó trở lại bầu trời.”

“Trên vòm trời rộng lớn, mặt trời ở bên nó, các vì sao ở bên nó, đám mây ngũ sắc ở bên nó.”

“Vĩnh biệt, mặt trăng của ta.”

Dù là kiếp trước hay kiếp này, dường như họ đều chưa từng nói lời yêu thương.

A Thao đã quen với việc viết thư gửi Cố Lưu để bộc bạch tâm sự, nhưng giờ đây những lá thư như lời tự sự này đã được định sẵn sẽ không thể gửi đi, nên nàng đã viết trên tuyết.

Gió thổi, tuyết rơi, chữ viết bị che lấp, sẽ không ai thấy được.

Nàng cảm thấy không có nơi nào để đi, nên đến chùa tìm lão hòa thượng, muốn cùng ông du ngoạn sơn hà, nhưng khi đến nơi, mới phát hiện ông lão đã sớm xuất phát, không biết đang ở phương nào.

Nàng đã nghĩ đến nhiều nơi, rồi đột nhiên rất muốn về nhà, về La Thành xa xôi, nơi ngôi nhà nhỏ trong núi hẻo lánh.

Nhiều năm trước, nàng từ ngọn núi hẻo lánh đó bước ra, trải qua hai kiếp phong ba bão táp, đi đến rất nhiều rất nhiều nơi, nhìn thấy núi cao biển rộng của thế gian, nhìn thấy sự xa hoa tột đỉnh và phồn hoa, nhưng khi chết nàng lại chỉ muốn trở về góc nhỏ không cao lớn tráng lệ, cũng không xa hoa phồn hoa đó.

Nơi đó, đã từng có một nàng nhỏ bé.

Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nàng bước đi, từng bước hướng về phía căn nhà tranh đổ nát ở xa hàng ngàn dặm.

Cơ thể nàng ngày càng yếu dần, kiếp trước nàng đã cứu nhiều người, nhưng không thể cứu được Cố Lưu, kiếp này nàng cũng cứu nhiều người, nhưng không thể cứu được chính mình.

Nàng nhớ lại ngày rời khỏi căn nhà tranh lần trước, nàng đã dùng số tiền tích cóp lâu ngày mua một gói bánh gạo, đầy hy vọng mang về cho mẹ, nhưng lại bị ép phải rời nhà bất ngờ. Bánh gạo bị ném xuống đất, bị giẫm đạp không thương tiếc.

Dù sau này cuộc sống đủ đầy, nàng hình như cũng chưa bao giờ ăn lại chiếc bánh gạo mà mình từng khao khát nhất đó.

Còn lần này rời khỏi nhà tranh, là cùng với Cố Lưu. A Thao nhớ lại ngày hôm đó nàng bị thương chân mắc kẹt trong núi, là Cố Lưu đã tìm thấy nàng, cõng nàng về nhà.

Đêm đó trăng tròn chiếu rọi nhân gian, bầy đom đóm rối rít bám theo dưới chân, nàng yên tâm gật gù trên lưng Cố Lưu.

Nàng vượt qua núi non, sông suối, ngã xuống ngay gần căn nhà tranh đổ nát đó, chỉ còn vài bước nữa thôi, nhưng đến chết nàng cũng không thể trở về. Sau này có người tốt bụng đi ngang qua, chôn cất nàng trong sân hoang phế, trồng một cây lê, đến mùa xuân sẽ nở đầy hoa.

Cuộc đời nàng, dường như mùa đông luôn chiếm quá nhiều thời gian, nhưng mỗi lần gặp gỡ và chia ly, đều là vào mùa xuân. Nàng lần đầu gặp Cố Lưu là vào mùa xuân, kiếp trước tiến cung bị đẩy ngã về phía Cố Lưu cũng là mùa xuân, kiếp này cứu Cố Lưu từ ngôi chùa đổ nát cũng là mùa xuân.

Giờ đây lại một mùa đông nữa qua đi, xuân lại đến.

Khi nàng chết, chẳng để lại thứ gì, như một nhành cỏ dại chết đi trong làn gió xuân năm mới, không lưu lại dấu vết.

Trong căn nhà cũ đổ nát cách đó không xa, trước khi chết, trong giây phút cuối cùng, nàng như nhìn thấy một phiên bản nhỏ bé của chính mình.

Đó là khi nàng mới năm tuổi, được đặt tên là A Thao. Ngày đó đúng vào dịp Tết Trung Thu, thím nàng cho nàng một chiếc bánh trung thu, nàng chỉ bẻ một mẩu nhỏ, phần còn lại đặt hết bên cạnh giường mẹ. Nàng cầm mẩu bánh nhỏ, lại bẻ một phần lớn, dâng lên cho mặt trăng trên trời.

Trẻ con luôn đầy trí tưởng tượng, nàng là một đứa trẻ rất cô đơn, nàng muốn làm bạn với mặt trăng, nàng đã có tên rồi, thế là nàng dâng bánh lên mặt trăng, chào hỏi nó.

Nàng nói.

“Chào ngươi, mặt trăng, ta tên là A Thao.”

Sau đó nàng nói: “Tạm biệt, mặt trăng của ta.”

Câu chuyện kết thúc.