Ta là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, nhưng thực chất vô cùng vô hại.
Ta nhập cung làm phi, triều thần dâng sớ đàn hặc:
“Bệ hạ, nàng là hồng nhan họa…”
Ta tháo xuống sa trướng, nhìn về phía đại thần, hắn lập tức sững sờ:
“Nàng là hồng nhan họa… hô! Đây là dung nhan thần tiên a! Thần thỉnh cầu phong nàng làm hoàng hậu, cổ nhân có câu ‘tướng do tâm sinh’, nương nương có thể mỹ lệ đến bậc này, tất nhiên phẩm hạnh cũng chẳng thể kém được!!!”
Lưu phi thường ngày ưa bày trò trà xanh trước mặt ta, ta thấy chướng mắt, một cước đá nàng rơi xuống hồ. Ca ca nàng, thiếu tướng quân Lưu thị, cả giận, rút kiếm xông vào cung, giận dữ nhìn ta:
“Là ngươi đã đá muội muội ta? Ta nói cho ngươi biết, ngươi…”
Ta xoay người lại, thiếu niên tướng quân tức khắc ngẩn ngơ, vành tai đỏ lựng, thanh âm cũng biến đổi:
“Ngươi… nếu như thích đá người, đá… đá ta cũng được.”