Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau - Hoàn Chương 4: Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau

Chương 4: Thật Khó Để Già Đi Cùng Nhau

3:52 chiều – 28/05/2024

Mười hai,

Ta nhẫn nại đuổi hết cung nữ đi.

Trên bàn đặt một lọ thuốc.

Ta run rẩy mở lọ thuốc kia ra.

Thời gian trở lại ngày Từ Sam Nhất mang Hành nhi trở về.

“Từ cô nương, chúng ta nói chuyện một lát đi.”

“Tốt.”

“Phu nhân muốn nói chuyện gì?”

“Mục tiêu của nhà họ Từ là hoàng hậu đúng không?” Ta hỏi.

Từ Sam Nhất ngẩn ra, dường như không ngờ ta lại hỏi thẳng như vậy. Nàng cũng không che dấu: “Đúng vậy.”

“Nếu ta không muốn làm hoàng hậu thì sao?”

Nàng trầm ngâm rồi đáp: “Chắc chỉ có cách là phu nhân đột nhiên lâm bệnh mất đi trước nghi thức sắc phong thôi.”

Nàng nói: “Phu nhân có thể giao dịch với ta. Tình cảm của Cố Hoài với phu nhân rất sâu. Trừ phi là phu nhân chết, nếu không chuyện hắn lập ta làm hoàng hậu tương đối khó khăn.”

“Nếu đằng nào ta cũng không thoát chết, vậy thì sao ta lại không tranh đấu với ngươi một lần chứ?”

“Ngươi sẽ không làm vậy.” Nàng nói: “Đầu tiên ngươi là một người mẹ.”

“Nói vậy thì ngươi cũng nhận ra rồi. Rất nhiều người đang có ý đồ với Hành nhi. Nếu hắn chết, tất nhiên Cố Hoài sẽ không còn con trai, đám bề tôi sẽ có lý do tặng phụ nữ cho hắn.”

“Cha ngươi là tội thần, ngươi không có nhà mẹ làm chỗ dựa. Cố Hoài có bảo vệ được hai mẹ con ngươi cả đời không?”

“Nếu ngươi tự vẫn, Hành nhi giao cho ta nuôi dưỡng, ta đảm bảo hắn có thể lớn lên bình an, tương lai cũng có thể đăng cơ thuận lợi. Nếu ngươi khăng khăng muốn tranh giành, ta sẽ nuôi dưỡng con trai người phụ nữ khác sinh cho Cố Hoài. Đến lúc đó, các ngươi chỉ là hòn đá đặt chân của ta.”

“Làm sao bảo đảm được ngươi có thể đối xử thật lòng với Hành nhi.”

Nàng cười: “Xin phu nhân cứ yên tâm. Ta cũng không yêu thích gì Cố Hoài. Ta cưới hắn chẳng qua chỉ vì lợi ích. Ta cũng không hứng thú sinh con cho hắn.”

“Chẳng qua ta muốn một hoàng đế được nhà họ Từ nuôi dưỡng lớn lên, tới giữ vinh dự cho nhà họ Từ ta mà thôi.”

“Ngươi không sợ sau khi Cố Hoài đăng cơ sẽ thanh toán nhà họ Từ sao?”

“Cho nên ta mới muốn nuôi nấng Hành nhi. Đó là con trai của người phụ nữ hắn yêu nhất sinh ra, vậy cuối cùng hắn có bỏ được đứa con này không?”

“Huống hồ kể cả Cố Hoài có đăng cơ vẫn phải dựa vào nhà họ Từ chúng ta. Ngươi cảm thấy trong hai mươi năm, hắn có bản lĩnh động vào nhà họ Từ không?”

Ta cũng cười: “Như vậy thì chúc muội muội đạt được mong muốn.”

Ta kéo Hành nhi tới trước mặt nàng: “Ngươi dùng tính mạng của toàn bộ gia tộc ngươi thề độc, bảo đảm Hành nhi của ta lớn lên bình yên đi.”

Sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc: “Ta thề.”

“Tốt, vậy sau này phiền ngươi chăm sóc Hành nhi rồi.” Ta rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.

Nàng chớp chớp mắt: “Vậy thì ta tặng ngươi một món quà. Ngươi ra đi với thân phận hoàng hậu đi. Đây là thứ ngươi đáng được hưởng.”

Mười ba,

Thời điểm đó ta thất vọng tột cùng với Cố Hoài. Hành nhi là an ủi duy nhất của ta. Ta phải trải một con đường bằng phẳng cho Hành nhi.

Nhưng sao ta lại hối hận rồi.

Khi hắn nắm tay ta cùng viết chiếu thư phong hậu.

Khi mười ngón tay của hắn đan xen với tay ta, tuyên bố với mọi người, Trẫm thề rằng đây là người phụ nữ Trẫm yêu nhất.

Khi hắn cõng ta đi suốt con đường dài trong cung.

Khi hắn đứng ở cửa cung, ánh mắt dịu dàng nhìn ta.

Khi hắn sung sướng nghĩ tới tương lai của chúng ta.

Nhưng Cố Hoài, chàng có biết không, chúng ta không còn tương lai nữa.

Cố Hoài à, Cố Hoài, Cố Hoài của ta.

Ta cười, uống hết chai thuốc, ý nghĩ từ từ tan rã. Trong lúc hoảng hốt, ta thấy Cố Hoài mặc áo đỏ đi về phía ta.

Giống như mười năm trước, hắn mỉm cười lật khăn đỏ trên đầu ta.

Mười bốn,

Coong – Coong-

Tiếng chuông Cảnh Dương đột nhiên vang lên trong cung.

Ngay khi Cố Hoài bước nhanh trên đường trong cung, nghe thấy tiếng chuông dài, thân thể hắn cứng đờ.

Mặt thái giám thân cận chấn động. Chuông Cảnh Dương không bao giờ được đánh trừ phi hoàng đế hoặc hoàng hậu băng hà. Bệ hạ còn đang đứng êm đẹp ở đây, vậy thì gặp chuyện không may là –

Hoàng hậu!

“Bệ hạ, hoàng hậu có… Có chuyện rồi!”

“Cút! Không được nói bậy!” Hai mắt Cố Hoài đỏ bừng. Trái tim hắn đập thình thịch, xoay người chạy về phía trước. Mũ miện trên đầu bị hắn thuận tay ném thẳng xuống lề đường.

“Triêu Triêu, Triêu Triêu!”

Nàng không thể gặp chuyện gì được.

Chờ tới khi Cố Hoài chạy vào trong điện, bên trong đã đầy thị nữ đang quỳ.

“Bệ hạ, hoàng hậu … Đi rồi.”

Cố Hoài không để ý tới ai hết. Hắn run rẩy đi tới trước giường. Trên giường là Triêu Triêu của hắn đang nằm.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lay nàng: “Triêu Triêu, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa.”

“Triêu Triêu, ta về rồi. Nàng đã nói là chờ ta về cơ mà?”

“Triêu Triêu, Triêu Triêu, nàng nhìn ta đi.”

Cô gái trên giường mỉm cười nhắm mắt, ngủ cực kỳ yên lành.

Nàng không bao giờ mở mắt ra được nữa.

“Triêu Triêu, Triêu Triêu của ta.”

Sức lực toàn thân rút đi sạch, vị đế vương trẻ tuổi quỳ trên mặt đất, ôm mặt khóc rống.

Triêu Triêu, nàng thật là tàn nhẫn, không nói một tiếng, bỏ ta và Hành nhi của chúng ta mà đi.

Triêu Triêu, ta còn chưa đi Giang Nam với nàng mà. Nàng đã hứa sẽ đợi ta trở về rồi mà.

Triêu Triêu, ta xin lỗi. Ta không nên lấy người khác. Nàng tỉnh lại đi được không. Sau này ta không bao giờ làm nàng giận nữa.

Triêu Triêu ơi.

Thế gian này không còn Triêu Triêu nữa.

Sách sử ghi lại, hoàng hậu Hiếu Hiền tên gọi Triêu Triêu, là vợ đầu của Minh Đức đế, sinh ra thái tử Hành, làm bạn với đế vương mười năm, yêu thương nồng nàn, tình cảm sâu sắc. Một ngày sau khi nàng được lập làm hoàng hậu, bệnh nặng qua đời. Hoàng đế đau lòng, bãi triều chín ngày, phế truất hậu cung, chỉ tuân theo di nguyện của hoàng hậu, phong con gái nhà họ Từ là phi, nuôi nấng Thái tử Hành.

Mười lăm,

“Theo Trẫm biết, chồng ngươi cũng rất yêu thương ngươi, chỉ bị điều về Hồ Bắc mười năm, ngươi đã xin ly hôn rồi à?”

Lục Thập Tam gật đầu: “Đúng là như vậy. Vợ chồng vốn là chim liền cành, gặp đại nạn đều tự bay đi.”

Nàng tự nhiên cười thành tiếng: “Chẳng lẽ bệ hạ cho rằng ai cũng ngu ngốc như chị ta? Phu nhân quyền quý không làm, lại đi tới đồng ruộng hoang vu làm vợ nhà nông à?”

Cố Hoài ngây ra: “Trước kia nàng ấy nói với Trẫm rằng đen đủi mới bốc thăm phải cưới Trẫm mà.”

“Lục tỷ chưa bao giờ nói với bệ hạ sao?” Lục Thập Tam kinh ngạc hỏi.

“Nói rồi, nàng nói là nàng rút phải tờ giấy vẽ con rùa đen…”

“Ôi tỷ tỷ ngốc nghếch của ta. Vợ chồng mười mấy năm, không ngờ tỷ ấy dấu diếm người sâu thật.”

Lục Thập Tam cười thành tiếng, sau đó không biết lại nghĩ tới chuyện gì, lệ rơi xuống hai bên má.

“Năm đó chú của bệ hạ muốn chọn phi tử cho bệ hạ trong mười ba người con nhà họ Lục chúng ta. Cha ta nói phải rút thăm quyết định. Lục tỷ nói là tỷ ấy rút được lá thăm vẽ con rùa. Tất cả mọi người đều không muốn cưới bệ hạ, thế nên không ai đi kiểm tra tờ giấy đó.”

“Nhưng ta biết tờ giấy của lục tỷ trắng trơn. Bởi vì tờ vẽ con rùa là do ta rút trúng. Nhưng lục tỷ đã nhận rồi, ta cũng không muốn cưới bệ hạ, cho nên ta không thanh minh.”

“Ngày đó mười ba chị em khóc lóc với nhau, ta lén nhìn lục tỷ một lần, thấy tỷ ấy cầm khăn lau mắt nhưng rõ ràng lại thấy nàng cười như hoa nở.”

“Chắc bệ hạ không biết, ta từng viết thư gửi lục tỷ. Ta hỏi tỷ ấy có hối hận không. Người đoán thử xem tỷ ấy nói gì với ta?”

“Tỷ ấy nói cuộc đời này chỉ có một việc ăn năn, đó là lúc kết hôn với người chưa được nghe một tiếng trăm năm yêu nhau, cùng sống tới bạc đầu.”

“Đúng rồi. Bệ hạ chắc càng không biết, từ nhỏ lục tỷ đã thích ngươi rồi. Năm đó tỷ ấy lạc đường không tìm được đường về, tỷ ấy nói người đưa tỷ ấy về, còn cho tỷ ấy kẹo ăn. Bởi vì một viên kẹo này, cả đời tỷ ấy đều nhớ tới người.”

Bậc đề vương ngồi trên sảnh ngẩn ra. Đột nhiên hắn nhớ tới chuyện mười năm trước, hắn tùy tiện vén khăn che đầu, lộ ra khuôn mặt của một cô gái trẻ, vẻ mặt hơi hồi hộp. Nhưng cặp mắt của cô gái đó lại sáng chói tới dọa người.

Vốn hắn còn tưởng cô gái đó được cực kỳ lo lắng, không ngờ trong ánh mắt cô lại ẩn chứa vẻ vui mừng vô hạn.

“Nghe nói nàng rút xăm trúng thẻ cực xấu nên mới phải cưới bản vương à?”

“Không phải.”

“Hả? Chẳng lẽ nàng thầm yêu bản vương?”

“Không phải rút xăm mà là bắt thăm, ai bắt được một bức vẽ hình con rùa sẽ phải lấy ngài.”

Hóa ra là như thế. Hóa ra là như thế.

Hự một tiếng trầm thấp, Cố Hoài phun một ngụm máu tươi.

Mười sáu,

Năm Minh Đức thứ mười, thái tử Cố Dục Hành giám quốc, hoàng đế nam hạ Lĩnh Nam.

Đưa tay đẩy cửa sân ra, hai cây sơn trà xen lẫn cành lá với nhau, đứng thẳng giữa sân. Tường gạch trong sân gồ ghề, ẩn chứa vết tích bị gió mưa bào mòn. Trừ việc hơi tồn tàn ra, căn nhà cỏ không khác gì với ký ức trong lòng hắn.

Hắn lại bước chậm vào trong nhà.

Nhìn kỹ một vòng, tất cả đều vẫn quen thuộc như vậy. Hộp kim chỉ nằm lặng yên trên bàn. Dường như hắn nhìn thấy bóng người vẫn ngồi trước bàn, im lặng khâu vá kia.

Hắn mở hộp kim chỉ ra, thấy bên dưới hộp kim chỉ là từng phong thư được xếp rất chỉnh tề.

Cố Hoài ngẩn ra, sau đó từ từ mở thư ra.

Đó là thư hắn gửi về cho Triêu Triêu.

Ngoài mép giấy hơi ố vàng, thư vẫn được giữ gìn rất hoàn hảo, đủ để thấy chủ nhân trân trọng bức thư thế nào.

Cố Hoài lần lượt đọc từng bức thư. Bức thư cuối cùng là nét chữ của Triêu Triêu, bên trên còn có vết bùn, chắc là bản thảo lúc nhàn rỗi của nàng.

Cố Hoài chầm chậm mở thư ra.

Năm thứ ba sau khi Cố Hoài đi, Hành nhi hỏi ta sao cha còn chưa gửi thư về. Ta dỗ hắn nói rằng cha bận rộn quá, bận để mỗi ngày Hành nhi có quần áo mới mặc.

Nhưng Hành nhi nói hắn không thích quần áo mới. Hắn chỉ muốn cha ở cùng mình. Thật ra ta cũng muốn như vậy. Nhưng ta biết ta không nên ích kỷ như thế. Giống như lời hắn nói, hắn là bậc thiên tài, đầy bụng kinh luân. Hắn phải trở về vị trí vốn thuộc về hắn.

Ngoài chuyện lo việc gia đình cho hắn, ta cũng không thể giúp đỡ được gì. Cố Hoài của ta năm nay cũng mới hai mươi bảy tuổi, nhưng ta luôn cảm thấy hắn sống không được vui vẻ hài lòng. Nếu như vị trí đó có thể khiến hắn vui vẻ, vậy thì ta chúc cho hắn được như mong đợi, mọi sự thuận lợi.

Thật ra ta còn giấu hắn một việc. Lúc đó cưới hắn là do ta dùng kế lừa được. Ta nói ta bắt được bức vẽ con rùa, thật ra ta có rút được đâu, nhưng ta rất muốn cưới hắn, cho nên ta cũng chỉ có thể nói dối như vậy.

Cố Hoài sẽ nói ta ngốc. Nhưng ta cảm thấy rõ ràng hắn ngốc nhất. Ngươi xem đi, chuyện này nếu ta không nói, cả đời này còn lâu hắn mới biết.

Hắn còn không biết nhiều chuyện lắm, ví dụ như anh trai ngày đó đưa ta về nhà chính là hắn, anh trai cho ta ăn kẹo cũng là hắn. Đáng tiếc là hắn đã quên mất rồi. Nhưng chẳng sao cả, ta nhớ là được rồi.

Tại sao càng viết lại càng tự phụ vậy. Phong thư này ta sẽ lén để lại thôi, không gửi cho Cố Hoài nữa. Chỉ hy vọng là cả đời Cố Hoài của ta sẽ bình an, vạn sự như ý.

Cố Hoài càng đọc càng nghẹn ngào. Thời gian bỗng chốc trôi qua, giống như nhiều năm quay lại. Hắn nhìn thấy cô gái đối diện trầm lặng, nhanh nhẹn ngồi trước bàn, một tay chống cằm, một tay cầm bút, tràn đầy nhớ nhung viết xuống bức thư tràn ngập tình ý này.

Cố Hoài cầm bức thư ra khỏi phòng, sơn trà trên cây đang kết quả.

Hắn nheo mắt nhìn sơn trà trên cây, nhớ lại mùa hè nhiều năm về trước. Năm ấy ánh mắt trời rực rỡ, bọn họ có rất nhiều thời gian ở bên nhau. Hắn dựa vào gốc cây, Triêu Triêu dựa vào vai hắn.

“Trong sân có cây sơn trà, hôm nay ta và Triêu Triêu trồng.”

“Triêu Triêu là ai?”

“Là vợ của ta.”

“Vợ chồng mới cưới tình ý nồng. Cầu vợ chồng ta gắn bó bên nhau mãi mãi.”

Cố Hoài run rẩy nhặt sơn trà trên mặt đất lên. Hắn nhìn chằm chằm vào quả sơn trà kia một lúc lâu.

“Triêu Triêu, ta muốn ăn sơn trà rồi.”

“Triêu Triêu, ta bóc sơn trà cho nàng.”

“Triêu Triêu, chúng ta về nhà rồi.”

Thái giám cận thân im lặng đứng một bên. Hắn nghĩ chắc loại sơn trà này phải cực kỳ ngon, nếu không sao đế vương nhìn thấy sơn trà này lại đỏ mắt được?

Trong sân có cây sơn trà, hôm nay ta và vợ cùng trồng, mười năm qua đi cây trĩu quả, chỉ còn lại một mình ta.