Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại HỒNG NHAN HỌA THỦY Chương 5 HỒNG NHAN HỌA THỦY

Chương 5 HỒNG NHAN HỌA THỦY

2:54 chiều – 25/02/2025

[Phiên ngoại: Tề Thận]

1

Thuở nhỏ, ta từng gặp một lần bị bắt cóc. Ta không thể chạy thoát, chuẩn bị nhắm mắt chờ chết, nhưng ta không chết. Vì có một tiểu cô nương đã cứu ta.

Ta chỉ kịp quay đầu thoáng nhìn, chưa kịp thấy rõ dung mạo nàng, nhưng từ đó, nàng trở thành ánh trăng sáng trong lòng ta.

Năm bảy tuổi, ta đã tự nhủ—sau này, ta nhất định cho nàng vinh hoa một đời, bình an một kiếp.

Ta không ngờ rằng, bao nhiêu năm qua, ta đã nhận nhầm người! 

Hóa ra, người đó là A Khuynh, không phải Trường Lạc.

Ta tức giận vô cùng.

Trường Lạc thích vu hãm A Khuynh phóng hỏa đốt nàng? Được lắm, vậy ta sẽ để Trường Lạc chết trong biển lửa.

2

Sau đó, ta tập hợp binh mã, dốc toàn lực Tề quốc, đột kích Sở quốc. Một đường chém giết, chỉ để đưa A Khuynh về nhà.

A Khuynh nhất định sẽ không giận ta, nàng yêu ta đến vậy mà.

Năm đó, khi nàng không muốn thay Trường Lạc sang Sở quốc hòa thân, thừa tướng chỉ nói một câu—

“Diệp cô nương, nàng đi rồi, bệ hạ sẽ vui.”

Nàng liền lập tức lên đường.

Nàng giống như một chú mèo nhỏ quấn lấy gấu quần chủ nhân, chỉ cần ta chịu vẫy tay, nàng nhất định sẽ quay về bên ta.

3.

Ta ngày đêm không nghỉ, gấp gáp lên đường. Nàng nhìn thấy ta đến đón, nhất định sẽ vui mừng đến nhường nào.

Nhưng khi trông thấy ta, nàng lại bật khóc:

“Ta đã không còn thích huynh nữa, cầu xin huynh lui binh đi.”

Bên cạnh nàng, Sở Tiêu khẽ cúi người, dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

Ta ngây người nhìn cảnh tượng ấy, bỗng dưng nhớ đến hai chuyện.

Chuyện thứ nhất

Năm đó, khi ta đăng cơ, luận công ban thưởng, A Khuynh xếp hàng đầu.

Nói ra cũng thật nực cười—nữ công, nữ đức, thi thư, cầm nghệ, nàng đều xếp cuối, vậy mà chỉ riêng chuyện giúp ta đoạt đích, nàng lại đứng thứ nhất.

Nàng cõng ta rời khỏi biển máu núi thây, dùng mạng của mình giúp ta giành được giang sơn. Ta hỏi nàng muốn gì, tước vị, phong địa, vàng bạc châu báu, tất thảy đều có thể ban.

Nàng suy nghĩ một lúc, rồi nói:

“Huynh trưởng, dạo này có nhiều người nói xấu ta sau lưng, bảo ta vừa ngốc vừa ngớ ngẩn. Huynh có thể đến mắng họ một trận không?”

Bá quan văn võ nhịn cười, cả triều điện xôn xao.

Mặt ta sầm xuống—công lao trọng đại thế này, hoàng gia uy nghiêm thế này, nàng lại coi như trò đùa ư?

Ta lạnh lùng quát: “Câm miệng.”

Nàng lập tức im bặt.

Ngày luận công ban thưởng hôm ấy, nàng cố ý mặc váy ngắn thêu kim hoa trên nền phấn hồng, đến thật sớm, kiêu hãnh ngồi trên cao. 

Nhưng giờ phút này, nàng cúi đầu đầy bẽ bàng, không dám nhìn vào ánh mắt của bá quan. Nàng nghẹn ngào, cố nhịn nước mắt như một đứa trẻ mắc lỗi. Ngay cả bộ váy tươi sáng ấy cũng trở nên xám xịt.

Tim ta khẽ nhói, phân vân có nên chờ bãi triều rồi đi dỗ dành nàng không. Nhưng ngay sau đó, ta lại tự nhủ—không sao cả, chỉ là một kẻ ngốc thôi, chẳng hề để bụng đâu.

Giống như ngày ta nhặt được nàng.

Ta coi nàng là một lưỡi dao trên con đường đoạt đích, vậy mà nàng lại xem ta là người tốt nhất, lợi hại nhất, anh tuấn nhất trên đời.

Chuyện thứ hai

Sau khi nàng sang Sở quốc, ta sai người dò la xem nàng sống ra sao.

Thuộc hạ đến hỏi cung nhân trong cung:

“Trong cung có một mỹ nhân ngốc nghếch nào không? Ngươi có nghe tin tức gì về nàng ấy không?”

Cung nhân Sở quốc kinh ngạc:

“Trong cung làm gì có mỹ nhân ngốc nghếch? Bệ hạ của bọn ta đã cho giải tán hết phi tần, chỉ giữ lại hoàng hậu nương nương.”

Thuộc hạ đem tranh vẽ ra đối chiếu, phát hiện hoàng hậu nương nương chính là A Khuynh.

Cung nhân Sở quốc lập tức nổi giận:

“Ngươi có mấy cái đầu mà dám nói hoàng hậu nương nương của chúng ta ngốc nghếch? Cả Sở quốc ai mà không biết, hoàng hậu nương nương trí tuệ hơn người!”

Hắn kể một chuyện làm ví dụ:

Tại một buổi yến tiệc, hoàng hậu nương nương cùng Sở vương trò chuyện.

Hoàng hậu hỏi: 

“Bệ hạ, điều người sợ nhất là gì?”

Sở vương trầm ngâm rồi đáp: 

“Trẫm sợ nhất là thân chết, danh diệt, mà tâm nguyện chưa thành. Còn A Khuynh thì sao?”

“Rết. Loại rết thật to.”

Trong yến tiệc, có người bật cười chế giễu, cho rằng hoàng hậu nương nương ngốc nghếch.

Hoàng hậu lập tức cúi đầu đầy lúng túng, như thể đã phạm sai lầm. Nhưng Sở vương chỉ mỉm cười, nắm lấy tay nàng:

“A Khuynh, ý nàng là, không cần sợ hãi những thứ vô hình, không cần lo lắng về tương lai mông lung, chỉ cần quan tâm đến những gì cụ thể trước mắt. A Khuynh của trẫm, quả thực rất có đại trí tuệ.”

Sở vương quét mắt nhìn quanh, giọng nói trầm ổn mà dõng dạc:

“Hoàng hậu trí tuệ hơn người, ban thưởng mười rương châu báu Tây Vực, mười rương kỳ trân dị bảo, mười xấp lưu quang sa và cát bối bố, phong ba thành làm lãnh địa.”

Hoàng hậu lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh rực rỡ, mân mê lọn tóc, cười khúc khích.

Nàng lén huých vào Sở vương:

“Thì ra lời ta nói có nghĩa này sao! Ta vẫn cứ tưởng mình ngốc lắm. Đúng rồi, thứ vải kia đẹp lắm, ngày mai ta sẽ sai người may thành váy.”

Chúng nhân lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra những lời tưởng chừng đơn giản kia lại ẩn chứa triết lý sâu sắc.

Bữa tiệc lập tức vang lên những tiếng tán thưởng:

“Thì ra đây chính là ‘đại trí nhược ngu’!”

“Hoàng hậu nương nương không chỉ dung nhan vô song, mà còn trí tuệ phi phàm!”

“Đúng vậy, lời nói đơn giản mà mang ý nghĩa thâm sâu!”

Những kẻ vừa mới cười nhạo nàng lúc nãy, thoáng chốc đều cúi gằm mặt, xấu hổ không dám ngẩng lên.

Từ đó về sau, không ai dám nói Hoàng hậu nương nương ngu dốt nữa. Nếu có kẻ dám thốt lời khinh miệt, tất sẽ bị phản bác rằng: 

“Hoàng hậu nương nương là bậc đại trí, ngươi không lĩnh hội được chân lý trong lời nói của nương nương, lại dám chê nương nương ngu dốt? Kẻ ngu dốt nhất, chính là ngươi!” 

“Phải vậy! Phải biết rằng, Hoàng thượng nước Sở ba tuổi làm thơ, bảy tuổi luận sách, là bậc kỳ tài vang danh thiên hạ. Ngay cả bậc thánh nhân như Hoàng thượng cũng khen Hoàng hậu thông minh, lẽ nào còn có giả ư?”

So sánh hai chuyện, mới thấy bản thân ta hèn kém biết bao.

Ngày ấy, A Khuynh đứng trên tường thành, nói rằng nàng không còn thích ta nữa, mà lại yêu Sở Tiêu. Khi ấy, ta chỉ trầm mặc trong gió, suy nghĩ rất lâu về hai chuyện này.

Sau cùng, ta nghe theo lời nàng, ghìm cương quay ngựa, lui binh mà rời đi.

Mười năm trôi qua, hai nước Kỳ – Sở hòa hảo, không còn khói lửa chiến tranh, vạn vật đều an tĩnh.

Hậu cung của ta vẫn luôn trống rỗng.

Trước đây, bá quan nhiều lần dâng sớ xin ta tuyển tú, ta cũng miễn cưỡng tuân theo.

Nhưng khi bắt đầu tuyển chọn, ta chợt nhận ra một điều: thế gian kẻ thông minh không thiếu, nhưng người thuần khiết lại quá ít.

Bởi thế, cuối cùng chẳng chọn nổi một ai.

Những năm qua, ta vẫn luôn mộng đi mộng lại một giấc mơ.

Trong mơ, ta không hề đưa A Khuynh sang Sở quốc. Mùa xuân ấy, ta đang phê duyệt tấu chương, nàng lại cười hì hì, lén lút chui vào.

Ta hỏi: “A Khuynh, sao nàng vào được đây?”

Nàng đáp: “Ta lặng lẽ lẻn vào đấy!”

Ta sửa lời: “Là ‘rón rén’, không phải ‘lặng lẽ’.”

Mộng tan, lệ khô vương trên tóc mai.

Ta đưa tay, cố chạm vào gương mặt hư vô kia, miễn cưỡng nhếch môi cười:

“A Khuynh, nàng khổ cực rồi. Nàng là một yêu phi rất tốt, rất tận tâm… Ừm, ngay cả bút ký cũng viết rất chỉnh tề! Đi nào, ta đưa nàng về nhà.”

Điện vàng ngọc, nến lập lòe, một phòng tĩnh mịch.

Không một ai đáp lại.

End