Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta và Tỷ Tỷ hoán đổi thân phận - Hoàn Chương 6: Ta và Tỷ Tỷ hoán đổi thân phận

Chương 6: Ta và Tỷ Tỷ hoán đổi thân phận

2:18 chiều – 13/06/2024

17

Ta, Thẩm Kinh Mặc, Thẩm Thất ngồi trên một chiếc xe ngựa.

Bầu không khí kỳ lạ.

Nhưng Thẩm Thất vui đến mức cái đuôi sắp vểnh lên trời.

“Vương gia, ta đã nói nàng ta sẽ chạy mà, ngài còn nói nàng không nỡ rời xa ngài.”

Thẩm Kinh Mặc: “…”

Ta: “…”

Thẩm Kinh Mặc nghiến răng: “Không biết nói gì thì im miệng.”

Đây mới chính là Thẩm Kinh Mặc thật sự.

Khí thế bức người, khí trường mạnh mẽ.

Nghĩ đến việc ngài ấy đã lừa ta bao lâu nay…

Ta không thể không chạm lên môi.

Ngài ấy còn cố tình hôn ta, đối xử với ta như vậy.

A, ta sắp phát điên mất!

Thẩm Kinh Mặc cũng tỏ ra không tự nhiên.

“Linh Nhi, bản vương…”

Ta ngắt lời ngài ấy :

“Vương gia, tỷ của ta đưa cho Thẩm quý phi bản đồ phòng thủ giả, khi Thẩm quý phi phát hiện ra, bà ấy sẽ không tha cho chúng ta đâu. Vì vậy ngài có thể thả chúng ta không?

“Hơn nữa, chẳng phải ngài cũng giả vờ ngốc để lừa ta sao, chúng ta có thể xóa bỏ hết mọi thứ được không?”

“Xin lỗi, Linh Nhi,” Thẩm Kinh Mặc nhìn ta, “Bản vương giả bệnh là bất đắc dĩ. Thời cơ chưa đến, bản vương không thể không giấu diếm. Nếu bản vương bị lộ, cũng sẽ mang lại nguy hiểm cho nàng.”

Ta không ngờ ngài ấy lại xin lỗi ta.

“Ta, ta cũng không giận, ta biết vương gia có nỗi khổ riêng.”

“Chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ…” Ta nói càng ngày càng nhỏ.

Mặt ta nóng bừng lên.

Thẩm Kinh Mặc khẽ ho vài tiếng, ta thấy mặt ngài ấy cũng đỏ lên.

Ngài ấy tiếp tục nói:

“Không cần lo lắng về phía Thẩm quý phi, bản vương đã có một kế hoạch…”

________________________________________

Người hầu của phủ Túc Vương liên tiếp xuất hiện triệu chứng mất trí

18.

Điều này đã thu hút sự chú ý của Hoàng hậu, bà ấy đặc biệt đến để điều tra việc này.

Ta bẩm tấu với Hoàng hậu:

“Bẩm Hoàng hậu, nô tì học từ Ngô Thánh Thủ, nô tì có nghiên cứu về dược lý, nô tì phát hiện ra đây là do mọi người bị trúng một loại độc dược gọi là Phượng Vĩ.

“Người bị trúng độc này sẽ bị rối loạn thần trí, rất nhanh sẽ trở nên ngớ ngẩn.

“Vương gia ngã ngựa vốn dĩ không sao, nhưng chính vì trúng độc này mà trở nên ngớ ngẩn lâu như vậy!”

Hoàng hậu kinh ngạc: “Thật có chuyện như vậy sao! Vậy độc dược này được hạ như thế nào, là ai hạ?”

Ta tiếp tục trả lời:

“Phượng Vĩ được pha trộn trong trầm hương, mỗi ngày đều tẩm vào quần áo của vương gia, ngày qua ngày, độc tố càng ngày càng sâu.

“Mà người hạ độc vì muốn diệt khẩu, đã đầu độc toàn bộ mọi người trong phủ.”

Thực ra, mấy người hầu gái đó sau khi cướp được hương của ta, nghĩ rằng đó là thứ tốt nên mỗi ngày đều dùng, còn chia sẻ cho người thân cùng dùng, kết quả là tất cả cùng trở nên ngớ ngẩn.

Nhưng đã muốn kéo Tiêu quý phi xuống ngựa, tất nhiên phải nói sự việc nghiêm trọng hơn một chút.

Ta còn đưa ra một số chứng cứ, đều ngấm ngầm chỉ về phía Thẩm quý phi.

Hoàng hậu và Tiêu quý phi vốn là kẻ thù không đội trời chung.

Nghe thấy có liên quan đến Tiêu quý phi, bà ấy càng thêm để ý.

“Bản cung sẽ ngay lập tức phái người đi điều tra, nếu thật sự là Tiêu quý phi…”

Cuối cùng ta nói:

“Tạ Hoàng hậu nương nương, e rằng việc vương gia ngã ngựa năm đó cũng không phải là tai nạn. Vương gia tài ba như thế nào! Xin Hoàng hậu nương nương trả lại công bằng cho vương gia!”

19

________________________________________

Có sự giúp đỡ của Hoàng hậu, tội danh mưu hại hoàng tử của Tiêu quý phi không thể thoát khỏi.

Chỉ chờ hoàng thượng phán quyết.

Hoàng thượng vì tình nghĩa với quý phi, mãi vẫn chưa quyết định.

Còn Thẩm quý phi bên kia, nhận ra sự việc bại lộ, bà ta quyết định cùng Tề vương khởi binh soán vị.

Ngày đó, Hoàng hậu liên kết với các đại thần, cùng gây áp lực lên hoàng thượng.

Hoàng thượng buộc phải phái người bắt giữ Thẩm quý phi và Tề vương để thẩm vấn.

Thẩm quý phi rất biết cách nắm bắt tâm lý của hoàng thượng, bà ta chủ động nhận tội nhưng hy vọng được cùng hoàng thượng dùng bữa tối lần cuối.

Trong bữa tối, Tề vương mang binh xông vào.

Nhanh chóng khống chế những người bên cạnh hoàng thượng.

Thẩm quý phi dùng dao kề cổ hoàng thượng:

“Hoàng thượng, nếu trách thì trách ngài mãi không lập thái tử. Con của thiếp ưu tú như vậy, nhưng ngài lại có ý định ủng hộ Túc vương, thiếp làm sao có thể để yên nhìn con của mình thất thế?

“Ta đã sai người làm động tay vào ngựa của Túc vương, sau khi ngã ngựa, ta lại cho người hạ độc hàng ngày, khiến hắn trở thành ngớ ngẩn, mãi mãi không có cơ hội làm hoàng đế! Ha ha ha!

“Ngài biết không, sơ đồ phòng thủ trong cung đã bị ta nắm giữ, những binh lính thân cận của ngài đã bị Tề vương thay thế bằng người của chúng ta từ lâu rồi.

“Hoàng thượng, ta tiễn ngài lần cuối.”

Nhưng trên khuôn mặt hoàng thượng chỉ có nỗi đau lòng, không có chút kinh hoàng.

Tề vương nhận ra có điều không đúng, ra lệnh một tiếng, nhưng không có động tĩnh gì.

“Không đúng… người đâu!”

Hắn ta lại hét lên.

Một nhóm binh sĩ mặc giáp sắt phá cửa xông vào, nhanh chóng bao vây nhóm của họ.

Tần Tiêu dẫn ta và tỷ, cùng nhóm binh lính đi vào.

Tần Tiêu lạnh giọng ra lệnh:

“Tề vương và Tiêu quý phi làm loạn, bắt lại cho ta!”

Tỷ tỷ ta nói với Tiêu quý phi:

“Chủ nhân, bản đồ mà ta đưa cho người là giả, đây là cái bẫy, từ lâu đã chờ người nhảy vào.”

Tề vương muốn cùng chết:

“Đã không còn đường lui, thì bản vương chết cũng phải kéo theo một người!”

Hắn ta bắt lấy ta, bóp chặt cổ ta, ta gần như không thở được.

“Ưm!” Ta khó khăn gỡ tay hắn ra!

Giây tiếp theo, đầu Tề vương đã rơi xuống đất.

Thẩm Kinh Mặc bay xuống, ôm ta vào lòng.

“Ngươi thật đáng chết”.

“Linh Nhi, nàng không sao chứ?”

Ta lắc đầu: “Không sao.”

“Con trai!”

Tiêu quý phi kinh hoàng nhìn Thẩm Kinh Mặc:

“Thẩm Kinh Mặc, ngươi! Ngươi từ đầu đến cuối đều giả vờ?!

“Đáng trách là ta đã quá khinh địch, cuối cùng thất bại thảm hại!”

Thẩm Kinh Mặc lạnh lùng:

“Lúc nhỏ ngươi lừa ta ra khỏi cung, vứt bỏ ta ở khu ăn xin, ta không thể báo thù.

“Nhưng ta biết ngươi chắc chắn sẽ giúp con trai ngươi đoạt quyền, nên cái bẫy này, ta đã sớm đợi ngươi nhảy vào.

“Làm nhiều việc ác sẽ tự nhận lấy hậu quả, không phải ngươi khinh địch, mà là ngươi làm nhiều việc xấu, cuối cùng cũng đến lúc phải trả giá.”

Nhân lúc Tiêu quý phi ngẩn người, tỷ ta đá bà ta bay đi.

Ta và Thẩm Kinh Mặc vội vàng bảo vệ hoàng thượng.

Tiêu quý phi bị đập vào cửa, xương cốt đều gãy, chỉ còn lại chút hơi thở.

Hoàng thượng thất vọng rời đi.

“Để bà ta sống, để bà ta không thể chết, nhìn thấy thứ mình mong muốn nhất bị người khác đoạt đi.”

20

Ta nhớ ra rồi.

Ta chưa từng nuôi thú gì cả.

Đôi mắt đáng thương giống như con nai đó, chính là Thẩm Kinh Mặc khi còn nhỏ!

Khi ta 7 tuổi, ta đã nhặt được một đứa bé ăn xin.

Huynh ấy rất tội nghiệp, hàng ngày tranh ăn với những đứa trẻ ăn xin khác.

Vậy là ta đã đưa huynh ấy về nhà.

Ta thích nhất là nghịch đầu huynh ấy để chọc cười.

Thì ra Thẩm Kinh Mặc từ đầu đã nhận ra ta.

21

Ta và tỷ tỷ đã có công cứu thần.

Hoàng đế đã nhận chúng ta làm con nuôi, phong cho ta làm Cao Dương công chúa và tỷ tỷ làm Bình Dương công chúa.

Hoàng thượng đã hứa cho ta và tỷ tỷ cho Thẩm Kinh Mặc và Thẩm Tiêu.

Chọn ngày lành, ta và tỷ tỷ cùng một ngày gả đi.

Đêm tân hôn.

Thẩm Kinh Mặc mặc hỉ đỏ, điều đó khiến chàng ấy trở nên yêu nghiệt hơn .

Sau khi uống hết ly rượu giao bồi, khi nghĩ đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Ta lo lắng vuốt những ngón tay.

Trong khi đó Trầm Kinh Mặc nhìn vào khuôn mặt ta với vẻ ý định sâu xa, mỉm cười.

“Vụ án độc ác của nàng lần trước bắt phu quân của nàng chọn một loại thuốc độc, và uống nó trước mặt nàng.

Ta chưa bao giờ quên điều đó.”

“Thẩm Khinh Mặc, ta không ngờ chàng lại ghi thù như vậy, ta muốn xem xem, đêm tân hôn này, chàng muốn ta uống loại thuốc độc nào?”

Ta quát tháo, tay nắm hông:

“Bột Cát Cạnh?Chàng muốn nghe ta ho suốt đêm hả?

“Bột Ngứa Ngáy? Chàng muốn thấy ta gãi ngứa suốt đêm hả?

“Bột Ớt? Chàng còn muốn hôn ta không?”

Thăm Khịn Mặc nhíu mày, lắc lắc đầu:

“Không phải như vậy.”

Chàng ấy từ gối lấy ra một quyển sách nhỏ quen thuộc.

“Thưa phu nhân, chọn cái mà nàng thích, ta sẽ thực hiện trước mặt nàng từng cái một.”

Tai ta đỏ bừng.

“Thẩm Kinh Mặc, chàng đúng là một kẻ biến thái!”

Gió nhẹ thoảng qua, đèn hồng tắt.

Giọng nói êm dịu vắt qua tai:

“Phu nhân, ta đã chờ trò chơi này từ lâu rồi.”

【Hết】