Ta danh gọi Mạnh Thập Thất, là Mạnh Bà chốn Âm Ty.
Diêm quân thấy ta ngày ngày chỉ lo múc canh, rót canh, việc này đơn điệu, vô vị, bèn khởi chút lòng lành, để ta đến nhân gian.
“Này Tiểu Mạnh, cho ngươi đổi việc vậy. Ngươi nhìn kỹ những vong hồn nơi cầu Nại Hà, ai oán niệm sâu nặng nhất, ngươi xuống trần gian, đem kẻ hại nàng đến đây. Dù sao bọn chúng cũng là kẻ ác, xem như ngươi tích được chút công đức.”
Hừm, công việc này, ta thích.
Người mang oán niệm sâu ư? Trên cõi trần, há chẳng phải nhiều vô kể?
Ngước mắt nhìn lên, một nữ quỷ áo trắng, mặt đầy vết sẹo dữ tợn, níu chặt vạt áo ta.
“Mạnh Bà nương nương! Phu quân ta lòng lang dạ sói, nhẫn tâm sát hại ta! Xin nương nương báo thù cho ta!”
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn hắn phải chết không được yên lành!”