Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Miêu Cương mệnh cổ - Hoàn Chương 9 – Miêu Cương mệnh cổ

Chương 9 – Miêu Cương mệnh cổ

3:30 sáng – 23/07/2023

Lúc này, hoàng đế đã thay y phục đi vào.

Lão già mặc đồ đen vội vàng giải thích tình huống cho hắn nghe, lão hoàng đế sắc mặt tái nhợt, dùng ánh mắt sắc bén quét qua ta một cái, sau đó quay đầu hỏi lão áo đen.

“Ngươi xác định, nàng nói là thật sao?”

Lão giả mặc đồ đen nhíu mày, “Thật hay giả, Chờ công chúa tới sẽ rõ.” .

Không lâu sau đó, Lý Trường Niên ngây ngô đã được đám lính dắt đến.

Sau đó nàng ta bị lão già mặc đồ đen đâm một mũi kim vào cánh tay.

Khi mũi kim đâm vào, tôi thề là đã thấy Lý Trường Niên ngã lăn ra, trong mắt chỉ còn màu trắng dã, trông rất đáng sợ.

Sau khi cây kim được rút ra, ông lão mặc đồ đen khó khăn gật đầu với hoàng đế.

Lão hoàng đế tức giận đến mức hất tung cả bàn trà, ánh mắt nguy hiểm đảo qua giữa ta và Lý Trường Niên.

Mí mắt ta rũ xuống, một chút cũng không sợ, hiện tại lão hoàng đế không dám động thủ ta.

Lão già áo đen nói: “Bệ hạ, chủ nhân của Mệnh Cổ hiện tại đã trở thành công chúa, thủ đoạn trước đây không thể dùng được nữa.”

hoàng đế có vẻ nhẹ nhõm, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn tiếp tục.

“Chờ một chút, cái gì sinh mệnh cổ gì cơ?”

Trường Niên vẫn như cũ, nàng ta vẫn đang ở trong trạng thái mơ hồ.

Lão áo đen bị vặn hỏi, có chút không vui, “Công chúa xin đừng quấy rầy thần.”

Sau đó, hắn nói với Hoàng đế, “Chủ nhân của Cổ Mệnh đã thay đổi, hiện chỉ còn một phương pháp duy nhất, là phải trực tiếp lấy máu!”

Nghe nói khi Cổ Mệnh chưa hoàn toàn hòa quyện với chủ nhân mới, nếu chủ nhân mới mất đi hai phần ba máu cơ thể, có thể bức được Cổ Mệnh ra ngoài.

Lý Trường Niên mặt trắng bệch,

“Phụ hoàng, con không muốn, con không muốn lấy máu, đó là cái gì Cổ Mệnh, có thể là giả đấy? Nếu con mất nhiều máu như vậy, con nhất định sẽ chết!”

Hoàng đế gõ bàn một hồi lâu rồi hỏi, “Không còn cách nào khác à?”

Lão già áo đen lắc đầu.

Hoàng đế quay lại nhìn Lý Trường Niên. “Minh Nguyệt, hiện tại chỉ còn phương pháp này, hãy kiên nhẫn một chút! Phụ hoàng đảm bảo Phù Phong sẽ không để con chết.”

Dù Lý Trường Niên có vùng vẫy thế nào, cuối cùng nàng ta vẫn những thủ hạ bí mật của Hoàng đế khóa chặt.

Lý Trường Niên lúc này mặt mũi méo xệch, miệng thì lem luốc, nàng ta chẳng khác gì một mụ điên nhà quê.

Hoàng đế từ lúc đầu có chút áy náy, sau khi nhìn bộ dạng của Lý Trường Niên lão cảm thấy thật khó tin, rồi chuyển sang ánh mắt chán ghét lộ rõ trên khuôn mặt.

Tôi co ro trong góc, cẩn thận ngắm nhìn sự thay đổi nhỏ bé của Lý Trường Niên, môi mím chặt, trong tận đáy mắt là sự điên cuồng ẩn giấu.

Lý Trường Niên, nàng không phải là công chúa sao?

Nàng không phải là nữ nhi được Hoàng đế yêu thương nhất sao?

Bây giờ, cảm giác khi bị người cha yêu thương nhất ra tay cảm giác sẽ thế nào?

Điều mà ngươi tự hào nhất chính là thân phận công chúa một nước, ngươi luôn cho rằng mình cao thượng hơn người khác, nhìn thấy bất kỳ ai cũng là đồ ti tiện không bằng rác rưởi.

Vậy ta sẽ khiến ngươi nhận ra rằng trong mắt người cha đáng kính nhất của ngươi, thì ngươi cũng chỉ là một trong số những thứ rác rưởi có thể bị xử lý tùy ý.

Ta cũng sẽ cho ngươi được nếm trải cảm giác là thứ rác rưởi là như thế nào.

Máu chảy ra ngày càng nhiều, Lý Trường Niên thần trí trở nên mơ hồ. Hoàng đế cau mày, “Tại sao vẫn chưa thấy Cổ Mệnh?”

Lão đồ đen cũng đầy nghi ngờ, ánh mắt độc ác nhìn về phía ta.

Ta cả người run run, “Máu chưa đủ, Cổ Mệnh không muốn hiện ra.”

Li Trường Niên, bị ép xuống giường, mắt nàng ta trừng lên lộ vẻ tức giận đáng sợ.

Ngươi, đúng là đồ tiện nhân!”

Trong lúc tức giản, cô ta vũng vẫy khiến vết cắt ở tay càng bị xé rộng vết, máu chảy ra mạnh hơn.

Hoàng đế lũ này chỉ chăm chú nhìn vào dòng máu trên tay nàng ta, cho đến khi thấy những chuyển động rõ ràng nhô lên.

Lão ta mừng rỡ, “Phù Phong, nó xuất hiện rồi, Cổ Mệnh đã xuất hiện!”

Tất cả mọi người đều mong chờ khoảnh khắc này, ta liền “có lòng” nhắc nhở bọn họ.

“Công chúa, sắc mặt của ngươi tái nhợt như vậy, ngươi sắp chết sao?”

Hai người kia bị lời nói của ta lập tức bừng tỉnh, Hoàng đế trong lòng cứng rắn, “Tiếp tục lấy máu, sau khi bức được Mệnh Cổ, nhất định phải bảo vệ Minh Nguyệt, mạng của công chúa phải giữ an toàn!

Lão già đồ đen nhíu mày, liếc hoàng đế một cái rồi lắc đầu,

“Dựa theo tốc độ chảy máu này, e rằng không được.”

Hoàng đế tránh đi ánh mắt trợn to của Lý Trường Niên, nghiến răng nghiến lợi nói

“Bức Cổ mệnh ra càng sớm càng tốt!”

Khi Cổ Mệnh mập mạp xuất hiện, lão già áo đen đã đựng nó vào một vật dụng đặc biệt.

Nhưng vào lúc đó, Lý Trường Niên đã tắt thở, mắt vẫn còn mở to.

Hoàng đế vừa nghe vừa tức giận

, “Phù Phong, ta không phải bảo ngươi phải đảm bảo Minh Nguyệt sống sao?”

Lão già áo đen đáp lại bằng cách giơ tay lên, “Ta chưa hứa với Hoàng thượng cái gì cả!”

Hoàng thượng á khẩu, nhưng cũng không thể làm gì thêm, với ánh mắt đầy đau xót, lão tuyên bố ra ngoài.

“Công chúa Minh Nguyệt bị bệnh đột ngột,không may qua đời. Cả đời nàng hiếu thảo và hiền hậu, được phong thần hiệu Chiêu Nghi.”

Sau đó, lão ta từ trên cao nhìn xuống ta , “Công chúa của ta đã mất, ngươi cũng đừng mơ sống sót được trên thế gian này.”

Lão già áo đen lắc đầu,

“”Miêu Giang Mệnh Cổ hiếm thấy, nuôi được Mệnh Cổ lại càng khó, để tránh mọi rủi ro, con gái của gia tộc họ Lâm tạm thời nên để lại.”

Hoàng đế nhìn về phía ta với vẻ khinh thường,

“Vậy trước tiên để nàng ta sống, đêm nay ngươi hãy truyền Mệnh Cổ sang cho ta!”

Công chúa đã lấy chồng, sau khi qua đời không thể được thờ phụng trong cung.

Tang lễ của Lý Trường Niên được tổ chức tại quan viên nhà họ Lâm theo quy định.

Là hậu duệ duy nhất của nhà họ Lâm, ta phải quay về và trông nomlễ tangnàng ta..

Trong tang đường, cha tôi lâu ngày không gặp, đau buồn không kiềm chế được,vừa ôm quan tài của Lý Trường Niên vừa khóc,

Những người đến viếng đều khen ông là người si tình. say mê.

Tuy nhiên, vào buổi chiều cùng ngày, từ cung điện truyền đến một bức chiếu chỉ.

Hoàng thượng nói không thể chịu nổi cảnh vợ chồng xa cách, lão ta cắt mọi chức vụ của cha ta, và cho cha ta đi canh giữ lăng mộ công chúa.

Vì lo lắng cha ta nghèo khó, hàng năm sẽ vẫn cấp cho cha ta 38 lượng bạc, cha ta thật sự đã trở thành một người gác mộ.

Tai họa không đến một mình, tin tức tồi tệ này khiến bà nội của ta, người sống xa xôi quẫn trí, cũng sốc mà ra đi.

Vải trắng của gia tộc họ Lâm chưa kịp tháo xuống, tang lễ lại được tổ chức, và đám đông quen thuộc lại bước vào cửa lớn của gia tộc họ Lâm.

Tang lễ cho tổ mẫu xong, cha ta chuẩn bị lên đường đi canh mộ công chúa, người trong phủ hầu như đã giải tán hết,

Vân Vũ cũng hài lòng rời khỏi nhà họ Lâm với một chút bạc trong tay, chỉ còn lại ta và Thúy Trúc.

Trước khi đi, cha ta hỏi ta có muốn đi cùng ông không, ta kiên quyết từ chối.

Ta nói, “Cha, con không đi, con sẽ ở đây để trông nom nhà của chúng ta, và đợi cha trở về.”

Cha ta hài lòng nhìn ta, nụ cười của ông đông cứng lại trong câu nói tiếp theo của ta.

Ta nháy mắt, “Đợi cha trở về, có lẽ đó chính là lúc nữ nhi này đưa cha đi đến cuối đường.”

Ông tức giận đến mức cánh mũi phập phùng, rồi quay lưng và đi thẳng.

Ta đếm ngày trong phủ, ước tính rằng ngày mai Hoàng đế sẽ sai người đến giết ta.

Vì vậy, vào tối hôm đó, ta phóng hoả nhà họ Lâm và cùng Thúy Trúc đi về phía Nam Tân Cương.

Ta muốn đến xem quê hương của mẫu thân ta.

Một năm sau đó, Hoàng đế qua đời vì bệnh tâm thần.

Nghĩa đen của Mật Tâm Cốc đúng như tên gọi của nó, nó ăn gan ăn tim của chủ nhân, gây ra các triệu chứng suy tim, đau tim, thối rữa tim và những biểu hiện khác, làm người nhiễm độc đau đớn đến chết.