Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN Chương 1 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

Chương 1 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

12:05 chiều – 26/08/2024

Ta từ trong đám hành khất lôi ra một kẻ sắp chết, hắn mặc quần áo rách rưới, chân khập khiễng, đầu tóc rối bù, mặt mày dơ dáy, lê lết như một con chó để xin ăn.

Ngoài thành, ai ai cũng khinh ghét hắn, là một tên ngốc mà mọi người đều ghê tởm.

Chỉ có ta mới biết, kẻ trước mắt này từng là thiên chi kiêu tử rực rỡ nhất của kinh thành, từng là thiếu niên khoác áo gấm, cưỡi ngựa oai phong.

Ad đã fix tính năng đăng ký thành viên + lưu truyện. Các bạn có thể đăng ký thành viên để lưu lại những bộ truyện yêu thích của mình nhé !

1

Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên ta làm chính là đến ngôi miếu hoang ngoài kinh thành để mang Cố Lưu trở về.

Trời vừa tạnh mưa, trong góc miếu rách có những vũng nước nhỏ giọt, dưới đất có một người đang nằm. 

Hắn mặc áo quần tả tơi, tóc tai bù xù, bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Trên thân đầy máu, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt khó có thể phân biệt được là sống hay chết.

Không xa đó, một đám hành khất đang vây quanh đống lửa, ồn ào đặt cược, đoán xem hắn khi nào sẽ tắt thở.

Dưới đất đặt vài cái bánh bao cứng ngắc. Không ai quan tâm hắn còn sống hay đã chết, chỉ xem đó như một trò cười. Mặc dù Cố Lưu giờ đây trông như sắp chết, nhưng thực ra là do chính đám người này hại hắn.

Chỉ mới một ngày trước, một nhóm người đang xin ăn bên đường trông thấy một bọn côn đồ đang làm nhục một thiếu nữ. Bọn họ tức giận gọi Cố Lưu cùng xông lên ngăn chặn, kết quả vừa khi Cố Lưu vừa bước tới, đám hành khất đã vội vã chạy tán loạn.

Chỉ có Cố Lưu bị bắt lại, bị đánh đến nửa chết nửa sống.

Đám hành khất này chỉ muốn lừa hắn đến chỗ chết, để tìm chút thú vui mà thôi.

Cố Lưu bị đánh đến máu thịt be bét nằm bên đường suốt nửa ngày, quan sai tuần tra chê hắn làm xấu hình ảnh phố phường, liền ném hắn ra ngoài thành.

Hôm đó trời đổ mưa tầm tã, Cố Lưu trong cơn mơ màng dồn hết chút sức lực cuối cùng, từng chút từng chút bò trở về ngôi miếu hoang này, rồi liền chìm vào cơn sốt cao và vết thương trầm trọng, mê man bất tỉnh đến bây giờ.

Hắn rách nát tả tơi nằm trong góc tối tăm ẩm ướt, mấy con chuột đang chờ hắn chết để gặm nhấm thi thể, đám hành khất hôi hám tụ tập lại, lạnh lùng quan sát.

Không ai có thể ngờ rằng, không lâu trước đây, hắn còn là thiên chi kiêu tử rực rỡ nhất của kinh thành, từng là thiếu niên lang khoác áo gấm, cưỡi ngựa oai phong.

Nếu không phải vì từ cao ngã xuống, hắn đời này chắc chắn không phải đặt chân tới nơi hẻo lánh nghèo nàn bẩn thỉu này.

2

Cố Lưu vốn là thái tử cao quý vô cùng của hoàng thành.

Phụ hoàng của hắn trước đây chỉ là một hoàng tử không mấy nổi bật, nhưng nhờ sự giúp đỡ của Diệp hoàng hậu, con gái của đại tướng quân thời bấy giờ, mà lên ngôi trở thành một quốc vương.

Diệp hoàng hậu khi còn trẻ vì hoàng đế mà đích thân ra trận, cùng với cha mình lập nhiều công trạng. Đao thương không có mắt, khiến thân thể bà bị thương, suốt đời chỉ sinh được một đứa con là Cố Lưu.

Hoàng đế vì cảm niệm ơn nghĩa của hoàng hậu, mà trong hậu cung không nạp thêm bất kỳ phi tần nào, chuyện này đã từng trở thành câu chuyện đẹp lưu truyền trong dân gian.

Cố Lưu từ nhỏ đã được lập làm thái tử, là đứa con duy nhất của hoàng đế, là mầm non duy nhất trong cung, cư nhiên được hưởng muôn vàn sủng ái mà lớn lên. Hắn lại vô cùng xuất chúng, văn võ song toàn, không có chỗ nào là không xuất sắc, được bá tánh và triều thần yêu mến.

Ngay cả ta, ở nơi xa xôi hẻo lánh này cũng từng nghe qua về vị thái tử hoàn mỹ vô khuyết ở hoàng thành.

Thiếu niên lang khoác áo gấm, cưỡi ngựa oai phong, kiếm sắc chiếu sáng như gương, tiếng vó ngựa đi qua, trên lầu toàn là những tay áo đỏ rực vẫy chào.

Hoa nở rực rỡ, lửa đỏ như dầu sôi.

Là một nhân vật được mọi người tôn thờ như ngôi sao sáng giữa trời.

Cho đến vài tháng trước, hoàng thượng phát hiện Diệp gia có ý đồ tạo phản.

Gia tộc trăm năm của Diệp gia bị tru diệt ngay trong đêm, Diệp hoàng hậu được sủng ái suốt mười mấy năm bị đày vào lãnh cung, tự vẫn bằng cách nuốt vàng mà chết.

Cố Lưu bị phế truất khỏi ngôi vị thái tử, bị giáng xuống làm thường dân, lưu đày hàng ngàn dặm.

Thế nhân đều than rằng đại tướng quân đã quá hồ đồ, phản loạn không thành lại còn bị tru diệt, liên lụy đến cả con gái và cháu ngoại.

Nhưng ta biết, Diệp gia chưa từng có ý định mưu phản, đó chỉ là cái cớ để hoàng đế qua cầu rút ván, cuối cùng hoàng đế vẫn sợ Diệp gia công cao hơn chủ.

Huống hồ, hắn không yêu Diệp hoàng hậu, mười mấy năm sủng ái đó đều chỉ là giả vờ mà thôi.

Hắn có một thanh mai trúc mã từ thời trẻ, giấu giếm suốt mười mấy năm, đợi đến khi nắm vững triều đình trong tay, cuối cùng cũng có thể kéo Diệp thị xuống, chính danh ngôn thuận rước nữ nhân mà hắn thực sự yêu và một đứa trẻ về, phong làm quý phi và An vương. 

Trong kinh thành, dần dà cũng không còn ai nhắc đến Diệp gia từng một thời vinh quang, cũng chẳng ai nhắc đến vị thái tử được mọi người nâng niu như ngôi sao sáng nữa.

Tôn quý phi đã ghen ghét Diệp hoàng hậu suốt mười mấy năm, nay người đã chết, mọi hận thù đều trút lên đầu Cố Lưu, dưới sự ngầm đồng ý và buông lỏng của hoàng đế, bà ta đã ra lệnh cho quan viên áp giải tận tình “chăm sóc” tội nhân họ Cố.

Suốt chặng đường đầy gió mưa, chẳng ai biết Cố Lưu đã trải qua những gì, nhưng khi hắn đến được thành Lương xa xôi hẻo lánh này, thiếu niên từng phong hoa tuyệt đại, nay đã trở thành một con người hoàn toàn khác.

Hắn bị đánh gãy một chân, quần áo rách rưới, chân khập khiễng, đầu tóc rối bù, mặt mày dơ dáy, thường xuyên bị ép buộc phải lê lết không chút tôn nghiêm như một con chó để xin ăn.

Ai ai cũng khinh ghét hắn, một tên ngốc bị mọi người chán ghét.

Chỉ sau một đêm, từ một hoàng tử cao quý trở thành tội nhân, mẫu thân, ngoại tổ phụ, người thân đều đã qua đời, trở thành một con chó rơi xuống nước, ai ai cũng có thể đạp một cái. Cú sốc quá lớn này đủ để đánh gục bất kỳ ai.

Nhưng không ai có thể ngờ rằng, Cố Lưu dù đã sa cơ lỡ vận như vậy, sau này vẫn có thể trỗi dậy, trở về kinh thành, tiêu diệt Tôn gia, buộc cựu hoàng thoái vị, trở thành tân hoàng đế của nước Triệu.

Chỉ tiếc là…

Lại trở thành một bạo quân.