22
Cố Lưu nói: “Theo cô ra ngoài dạo một chút.”
Ta lặng lẽ bước theo sau hắn, băng qua cổng thành được canh gác nghiêm ngặt, nhìn hắn như đi dạo giữa trời tuyết, cuối cùng dừng lại ở bức tường thành ngoài cùng của hoàng cung.
Từ đây có thể thấy xa xa những mái nhà phủ đầy tuyết trắng của Kinh thành xếp chồng lên nhau, tựa như những viên ngọc sáng lấp lánh.
Hắn hỏi ta, khi các phi tần khác đối diện với bức tường thấp mà cảm thán rằng cả đời họ bị giam cầm trong cung, ta vẫn im lặng không nói gì, trong lòng đang nghĩ gì.
Ta nhận ra rằng thực ra hắn biết rất rõ mọi chuyện xảy ra trong cung, nếu có điều gì hắn không biết, chắc chắn đó là vì hắn không quan tâm, không thèm bận tâm.
Ta nhìn chăm chú vào những đường thêu tinh xảo trên giày, thành thật đáp.
“Thiếp đang nghĩ về mùa đông ở Lạc Thành.”
Mùa đông ở Lạc Thành thật khó khăn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Nhưng dù sao ta và mẫu thân vẫn còn có chỗ ở, ta đã thấy quá nhiều người phải lang thang, thậm chí còn phải đánh nhau đến đổ máu để giành một bát cháo loãng.
“Các nàng ấy nhìn thấy tường cung là sự tù túng, là cái lồng. Nhưng ta lại nghĩ, ở trong cung có thể ăn no mặc ấm, mọi thứ xa hoa trên thế gian đều tập trung ở đây, không phải chịu đói rét, đã là quá may mắn. Người không ăn no sẽ không nghĩ nhiều như vậy, trên đời này vẫn có nhiều người cả đời chỉ mong được bám rễ dưới chân Hoàng thành.”
Cố Lưu nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, dường như không hề ngạc nhiên khi ta nghĩ đến Lạc Thành, hắn hạ thấp tầm mắt, phủi đi tuyết bám trên ống tay áo, rồi lấy một cây cung, nhẹ nhàng thở dài.
“Mùa đông ở Lạc Thành thực sự rất lạnh.”
Hắn dạy ta cách kéo cung bắn tên, chỉ về phía con chim đang bay trên trời, nói.
“Thấy con chim kia không? Nó đang bay rất cao và xa, không bị ràng buộc, nhưng trong tay ngươi có cung tên, ngươi vẫn có thể bắn nó rơi xuống.”
Có Lưu vòng tay ôm ta từ phía sau, nắm lấy tay ta, nhắm vào con chim đang bay vút qua bầu trời, xa xôi như một chấm nhỏ.
Kéo cung, giương tên, một phát bắn trúng đích. Con chim rơi xuống dưới tường thành.
“Nhìn bức tường dưới chân này đi, bức tường cao nhất trong hoàng cung, được canh gác cẩn mật, nhưng trong tay ngươi có lệnh bài, ngươi vẫn có thể dễ dàng bước qua.”
Cố Lưu nhìn chằm chằm vào ta.
Ta dường như hiểu được lý lẽ mà hắn muốn truyền đạt.
Hắn dẫn ta đi xuống tường thành, nhặt con chim bồ câu đã chết ở ngoài cửa cung, trên đó có buộc một lá thư. Ta cứ nghĩ rằng hắn chỉ đơn giản là chọn một con mồi ngẫu nhiên, không ngờ hắn lại chặn được mật thư của người khác.
Ta không đọc được thư, Cố Lưu liền đọc từng chữ một cho ta nghe, đại khái là có người đang lên kế hoạch ám sát hắn, âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu, một số cung nữ giả và thái giám đã lẻn vào tẩm cung của hắn, nhưng lại phát hiện ra vị hoàng đế thường xuyên ở đó đã biến mất, liền ngay lập tức gửi tin tức cho đồng bọn ngoài cung để bàn bạc đối sách.
Cố Lưu đã quá quen với việc bị ám sát, điều này trở nên bình thường với hắn. Hắn tùy tiện sai người dưới trướng tìm một con bồ câu khác, gửi lại thư của bọn chúng, rồi lần ra kẻ chủ mưu, sau đó bắt hết những kẻ liên quan trong và ngoài cung. Mấy ngày sau đó, trong cung lại có thêm nhiều người chết, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Sau ngày hôm đó, Cố Lưu để ta đến Tẩm Chính Điện mỗi ngày để mài mực cho hắn, bước qua những vệt máu đã đóng băng, nhưng ta không còn thấy sợ nữa.
Thực ra việc mài mực không tốn nhiều thời gian, phần lớn thời gian còn lại, khi Cố Lưu rảnh rỗi, hắn thường tự tay dạy ta nhận biết từng chữ, để ta tập theo những cuốn sách mà hắn chọn, rồi để những lão thần đức cao vọng trọng dạy ta học thuộc lòng.
Mãi đến lúc này ta mới nhận ra, hóa ra hắn đang dạy ta đọc và viết.
Người khác có thể cười nhạo ta không biết chữ, hắn đương nhiên có thể đày những kẻ đó vào lãnh cung, nhưng điều đó có ích gì? Có lẽ mọi người sẽ không dám nhắc lại chuyện này nữa, nhưng trong lòng họ, vẫn sẽ coi thường và khinh bỉ ta.
Điều này không hề sai.
Vì vậy ta học rất nghiêm túc, thiếu đi hơn chục năm tích lũy, ta phải chăm chỉ hơn bất cứ ai khác.
Chữ đầu tiên ta học được là “Cố”, chữ thứ hai là “Lưu”.
“Cố Lưu.”
Không phải là cái tên Cố Lưu mà ta cố gắng ghi nhớ như một hình ảnh, mà là từng nét chữ do chính ta viết ra.
Lão thần ban đầu rất phản đối, thậm chí ghét bỏ khi nhìn thấy ta. Ông ta cho rằng hoàng đế đang lấy mình ra để làm trò đùa cho một nữ nhân trong hậu cung, cố tình làm nhục sự văn vẻ. Nhưng sau khi thấy ta chăm chỉ, ông dần thay đổi cách nhìn, rồi sau đó bắt đầu khen ngợi ta thông minh, tiếc rằng không gặp ta sớm hơn để nhận làm học trò.
Ông nói thật đáng tiếc, bây giờ ta chỉ có thể sống trong hậu cung, bị giam cầm và tranh đấu với nhau. Ta chỉ có thể đáp lại một cách bất đắc dĩ, rằng ta không hề tranh đấu.
Nếu ông gặp ta sớm hơn, ta vẫn sẽ chỉ là một kẻ ăn mày, hoặc một nha đầu trong núi mặc áo rách cũ giữa mùa đông, ông căn bản sẽ không chú ý đến ta.
Chính Cố Lưu đã nhìn thấy ta trong bùn lầy, nên lão thần mới có thể nhìn thấy ta, để rồi nhiều người khác cũng nhìn thấy ta.
Hoàng cung không phải là cái lồng, không phải để giam cầm bất kỳ ai. Chỉ một bức tường thấp như vậy làm sao có thể giam cầm ai? Một chiếc thang là có thể trèo qua được rồi.
Thứ giam cầm họ chính là gia tộc mà họ dựa vào, là những mối quan hệ lợi ích, là sự giàu sang, là tầm nhìn, là tư tưởng, là trái tim.
Thứ giam cầm họ chính là bản thân họ.
Bởi vì dựa vào gia tộc để có địa vị, nên họ cũng phải đại diện cho gia tộc để tìm kiếm lợi ích trong cung, bởi vì hưởng thụ vinh hoa phú quý trong cung, không lo về cơm áo, nên họ cũng phải tuân theo các quy tắc của cung đình, xuất nhập phải xin phép, bởi vì đã có được một số thứ, nên không thể tránh khỏi cũng sẽ mất đi một số thứ.
Ngay cả khi họ không vào cung, mà gả vào một gia đình quan lại bình thường, họ cũng sẽ phải chịu những ràng buộc này. Tường cung có thể không còn, nhưng bức tường lợi ích vẫn luôn tồn tại.
Đều là những quân cờ trên bàn cờ, có tư cách gì để nói về tự do? Dù đi xa đến đâu, bay cao đến đâu, chỉ cần người cầm cờ xoay tay, người kéo cung buông tên, vận mệnh của họ vẫn phụ thuộc vào một ý niệm của người khác.
Cùng sống trong hoàng cung, đế vương, hoàng tử, thái hậu không bao giờ cảm thấy mình bị giam cầm.
Họ là những người cầm cờ, là những người kéo cung, là những người cầm lệnh bài trong tay.
Ta trước tiên là một con người, sau đó mới là một nữ tử, là cung phi, là con gái nuôi của nhà họ Liễu…
Một con người, với một trái tim rộng mở, tự do, bên trong mình, sẽ không bị bất kỳ bức tường nào trên thế gian giam cầm.
Một con người, có lệnh bài bên hông, cung tên trong tay, cầm cờ định thế cục; có địa vị, có quyền lực, và có trí tuệ để sử dụng tất cả, lo gì không thể kiểm soát vận mệnh của mình?
Cố Lưu đang muốn nói với ta rằng: Hãy nỗ lực để kiểm soát vận mệnh của chính mình.
23
Khi ta đã thuần thục kỹ năng bắn cung, Cố Lưu dẫn ta đến một nơi, đó là doanh trại của đại quân đóng ngoài kinh thành.
Phương Bắc xảy ra xung đột, hai bên đã giao chiến trong thời gian dài, giờ đây biên giới đã được bình định, quân đội mang về chiến lợi phẩm, và theo quy định, hoàng đế phải dẫn theo hoàng thân quốc thích đến đó để luận công ban thưởng và cổ vũ ba quân.
Trước đây, Cố Lưu thường không quan tâm đến những quy định cần mang theo hậu cung, nhưng lần này hắn lại ngoan ngoãn dẫn theo một đoàn người đông đúc. Người đông thì tạp nham, dòng nước ngầm chảy xiết.
Cố Lưu triệu ta đến ngồi trong cỗ xe ngựa của hắn, dọc đường hắn dẫn ta đi ngắm cảnh, lên chùa thưởng thức món chay tuyệt vời do các hòa thượng làm, rồi cưỡi ngựa săn bắn với cung nỏ.
Con nai và gà rừng bị săn được, hắn đốt lửa nướng thịt ngay tại chỗ, sau đó vừa nhìn khói bốc lên vừa giải thích cho ta những mối quan hệ phức tạp giữa đoàn người phía sau để giết thời gian.
Khi đến nơi, sau khi hoàn thành buổi lễ lớn, Cố Lưu dẫn ta đến nơi giam giữ nô lệ, bên trong có một đấu trường đơn giản, nơi máu thịt văng khắp nơi. Những người bại trận đều trở thành nô lệ, bị nhốt trong những chiếc lồng chật hẹp, chờ đến lượt bị chọn để ra đấu như thú vật, xung quanh là các binh sĩ đang đặt cược, ồn ào náo nhiệt. Chiến trường khốc liệt, nguy hiểm cao độ, đây là cách họ xả ra những căng thẳng của mình.
Khi hoàng đế đến, họ vô cùng phấn khích.
Cố Lưu đứng trên đài cao quan sát một lúc, dường như không mấy hứng thú với cảnh tượng đấu đá nguyên thủy này, hắn lười biếng mở mắt, nhìn viên võ quan theo sau và nói.
“Chỉ là những cuộc ẩu đả lặp đi lặp lại, thật nhàm chán.”
Giọng hắn uể oải.
“Sao không thử làm gì đó thú vị hơn?”
Điều “thú vị hơn” ở đây chính là thay thế những nô lệ xấu xí, hèn hạ kia bằng những mỹ nhân có thân phận cao quý, để họ đấu với thú dữ. Cảnh tượng sẽ vừa bi thảm, vừa đẫm máu, đáng thương nhưng cũng đầy tàn bạo.
Thật là mù quáng và hoang đường, nhưng trong lòng mọi người ở đó đều mong đợi.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Lưu lướt qua đám phi tần hắn mang theo từ hậu cung, họ hoảng sợ đến tái mặt, cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại ở một người, nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu cho người dưới đưa nàng ta vào trường đấu.
Nữ nhân kia hoảng loạn cầu cứu, nhưng vẫn bị ném vào đấu trường đầy máu thịt. Đối diện với nàng là một con chó to lớn, hung dữ, đã bị bỏ đói nhiều ngày.
Ta nhận ra đó chính là phi tần đã dẫn đầu khiêu khích và nhục mạ ta trước đó, cũng là kẻ cố ý thả chó cắn chết con thỏ của ta để giải trí, dù nàng ta biết rõ ta rất yêu quý con thỏ ấy.
Con chó này, có lẽ chính là con chó mà nàng ta nuôi lớn.
Ta vô thức liếc nhìn Cố Lưu, hắn ngồi lười biếng trên đài cao, trông có vẻ chán nản. Khi nhận thấy ánh mắt của ta, hắn ngẩng lên nhìn ta.
Một lát sau, hắn ra lệnh cho người đặt đầy lò sưởi xung quanh ban công nửa kín, để ta ở bên cạnh hắn, nơi ấm áp nhất, nhẹ giọng hỏi.
“Lạnh à?”
Ta do dự lắc đầu, nhưng không nói gì.
Người phi tần cao quý kia đã bị con chó điên cắn xé đầy thương tích, nàng ta kêu la thảm thiết, không còn chút uy nghiêm, trông vô cùng thê thảm.
Cố Lưu ra lệnh ném cho nàng ta một con dao. Khi thấy con dao, nàng ta nhanh chóng nhặt lên và không do dự đâm vào đầu con chó mà nàng từng gọi là thú cưng, nhưng vì không có kỹ năng, nàng ta chỉ loạn đâm cho đến khi con chó nằm yên bất động. Khi bị kéo ra, nàng ta trông rối loạn và điên cuồng.
Bên dưới mọi người vô cùng phấn khích, còn đám phi tần trên đài cao thì run rẩy, họ đều được nuôi dưỡng trong chốn khuê các, chưa từng thấy cảnh tượng này, thậm chí có người còn bị dọa ngất xỉu.
Giữa sự im lặng đó, Cố Lưu đột ngột vỗ tay, mỉm cười hỏi họ.
“Thế nào? Các ngươi cảm thấy chưa đủ đặc sắc à?”
Họ đồng loạt lắc đầu, vội vàng cười gượng để nịnh bợ. Cố Lưu vui buồn thất thường, nhưng lúc này nụ cười của hắn tắt ngấm, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đúng vậy, chuyện này cũng không có gì đặc sắc.”
Ánh mắt hắn lướt qua đám đại thần, dừng lại ở Liễu Thanh Thạch.
“Tướng quốc đại nhân, trước đây ngài đã dựng một vở kịch thay đổi thân phận, phải nói là cũng rất đặc sắc.”
Liễu Thanh Thạch toát mồ hôi lạnh.
Cói Lưu nhàn nhã ngắm nhìn vẻ mặt sợ hãi của tể tướng một lúc, rồi đột ngột nói một điều kinh hoàng rằng, tại sao không để ba cô con gái mà ông ta đưa vào cung cùng xuống đó, xem ai có thể sống sót qua miệng thú dữ.
Con thú đó chính là con gấu nâu nửa lớn mới được cống từ một tiểu quốc.
Ở gần đó, ta trông thấy Liễu Tích Dung, đã lâu không gặp, bị người ta dẫn đến. Dường như nàng ta đã chịu đủ loại khổ sở trong lãnh cung, giờ đây gầy gò, tiều tụy và nhợt nhạt.
Liễu Hi Nghiên mở to mắt, không thể tin rằng mình lại bị so sánh với đám nô lệ hèn mọn kia, nhưng nàng ta không dám nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Thanh Thạch, vừa ấm ức vừa tức giận.
Liễu Thanh Thạch lau mồ hôi lạnh, thử khuyên ngăn vài câu, nhưng đương nhiên không có tác dụng.
Ta lại bình thản chấp nhận sắp xếp này, vì ta biết Cố Lưu chắc chắn có dụng ý của hắn. Ta đứng dậy định bước xuống, nhưng một cơn gió lạnh thổi qua khiến ta hắt hơi một cái, Cố Lưu liền cau mày.
Hắn nghiêm túc nói ta sợ lạnh, có lẽ đã cảm mạo rồi, tốt hơn hết là để cung nữ thân cận của ta thay ta xuống đấu trường đi.
Cung nữ thân cận của ta sợ hãi đến mức run rẩy như cây sậy, bị ép xuống đấu trường.
Ba người bị đẩy vào trường đấu, Liễu Hi Nghiên cắn chặt môi đầy nhục nhã, rút cây trâm cứng nhất trên đầu xuống cầm trong tay, Liễu Tích Dung thì im lặng, cúi đầu nhìn mặt đất, còn cung nữ thì suốt thời gian chỉ khóc nức nở.
Cố Lưu vẻ mặt có chút khó chịu: “Ồn quá.”
Người hầu mang đến cung tên cho Liễu Thanh Thạch, Cố Lưu ra lệnh ông ta xử lý cung nữ đang khóc lóc inh ỏi.
Liễu Thanh Thạch run rẩy cầm cung, bắn chết cung nữ kia. Một con cờ đã được ông ta dày công đào tạo nhiều năm, tốn biết bao công sức đưa vào cung, giờ đây lại phải tự tay phá hủy, trong lòng hẳn cũng rất tiếc nuối.
Lúc này, chiếc lồng sắt đã mở, con thú dữ ngửi thấy mùi máu liền trở nên điên cuồng, lao đến xác chết ngửi ngửi, nhưng không hứng thú lắm, nó ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hai người còn lại, rõ ràng con mồi sống kích thích bản năng săn mồi của nó hơn.
Cố Lưu dường như cảm thấy cảnh tượng này cuối cùng cũng có chút thú vị, hứng thú đưa cho Liễu Thanh Thạch một mũi tên.
“Thừa tướng, nếu cho ngươi một cơ hội, trong hai người này, ngươi sẽ cứu ai?
Hoặc là giết con gấu đó đi, cứu cả hai?”
Ánh mắt sâu thẳm của Cố Lưu nheo lại, trong sắc mực đen thẫm ấy chứa đựng một nụ cười ác ý.
Giết chết con thú cống phẩm từ nước khác, là một phần của quốc lễ, ngay sau khi được dâng lên, chết dưới tay ông ta, không thể tránh khỏi việc bị buộc tội làm rạn nứt quan hệ giữa hai nước, ảnh hưởng đến con đường quan lộ.
Giữa con đường quan lộ và con gái ruột, ông ta sẽ chọn bên nào đây?
Liễu Thanh Thạch cứng đờ cầm cung.
Hai nữ nhân phía trước đã bị con thú đuổi bắt đến mức hoảng loạn, Liễu Hi Nghiên hét lên cầu cứu, còn Liễu Tích Dung dù đang chạy trốn cũng không quên liếc nhìn cha mình, trong mắt nàng cũng tràn đầy hy vọng.