Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN Chương 17 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

Chương 17 TA NHẶT ĐƯỢC MỘT NGƯỜI ĂN XIN

11:20 sáng – 26/08/2024

30

Sau khi Diệp hoàng hậu “qua đời”, hoàng đế bỗng trở nên suy sụp, buồn bã không nguôi, không quan tâm đến triều chính, ngay cả Tôn quý phi – người từng được sủng ái nhất – cũng không khuyên nhủ được.

Hoàng đế còn bắt đầu bị mất ngủ, suốt đêm không chợp mắt, khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng khi nhắm mắt lại, trong mộng chỉ toàn là hình ảnh của vị thê tử quá cố.

Ngự y trong cung đã xem mạch nhưng không ai có thể chữa được chứng mất ngủ này, nên triều đình đành phải treo bảng tìm kiếm lang y giỏi từ dân gian. Đúng lúc đó, vị thần y nổi tiếng lại đang ở trong kinh thành, triều đình lập tức cử người mời ông vào cung.

Thần y dẫn theo ta – đệ tử của ông, tiến vào hoàng cung, kê đơn thuốc cho hoàng đế. 

Đêm đó, hoàng đế cuối cùng cũng có giấc ngủ ngon, nhưng phương thuốc này chỉ là tạm thời, không chữa tận gốc. Thần y nói rằng cần phải xuống phía Nam để thu thập dược liệu tốt, và để ta lại trong cung để chăm sóc sức khỏe cho hoàng đế.

Ta bước ra từ phía sau hai tiểu đồng, vừa ngẩng đầu lên, xung quanh đã im phăng phắc.

Ta biết mình sinh ra với dung mạo xinh đẹp. Một dung mạo đẹp đẽ, lại khoác lên người bộ y phục trắng giản dị, dung nhan như hoa sen vừa nở từ làn nước trong xanh, trông vô cùng vô hại, dễ dàng chiếm được cảm tình và lòng tin của người khác.

Nên ai có thể ngờ rằng, những cơn ác mộng dai dẳng mà hoàng đế đang phải chịu thực ra là do ta sắp đặt.

Trước đây, mỗi lần hoàng đế đến trang viên, ta đều lén cho hắn uống thuốc độc tác dụng chậm. Loại độc này không gây chết người, nhưng lại cực kỳ phiền toái.

Ta theo lẽ thường ở lại trong cung, thỉnh thoảng lại gia tăng triệu chứng cho hoàng đế, rồi lại thi thoảng sắc thuốc để tạm thời giảm bớt. Giữa những lúc tinh thần mơ hồ, Hoàng đế thường nhớ đến Diệp hoàng hậu đã qua đời, và thêm vào những lần ta cố tình nhắc đến bà một cách vô tình, hoàng đế càng thêm cảm thấy hối hận và day dứt.

Mọi chuyện xảy ra giống như kiếp trước, chỉ khác là lần này quá trình đã được ta đẩy nhanh hơn.

Khi Hoàng đế đang chìm trong nỗi hối hận sâu sắc, ta vô tình nhắc đến Cố Lưu, ta nói.

“Thần nữ sinh ra tại Lạc thành, từng cứu một người gần như đã chết trong đám ăn mày. Hắn rách rưới, què quặt, đầu tóc bù xù, thường bị người khác bắt quỳ như chó để xin ăn, là kẻ ngốc mà ai cũng ghét bỏ ở bên ngoài thành. Sau đó, khi Lạc thành bạo loạn, thần nữ rời đi cùng sư phụ, không bao giờ gặp lại hắn nữa, cũng không biết liệu hắn còn sống hay không.”

Ta dường như chỉ nhắc đến một cách vu vơ, mà không nói rõ người đó là ai.

Một thời gian sau, hoàng đế ra ngoài dạo chơi, gặp phải thích khách phục kích, chạy trốn đến một nơi hoang vắng, đói đến mức gần như ngất đi, lúc đó hắn gặp một người đầu tóc rối bù, bẩn thỉu.

Người đó bị mái tóc rối tung che khuất khuôn mặt, không thể nhận ra dung mạo, hành vi cử chỉ có vẻ ngốc nghếch. Mặc dù ngốc nghếch, nhưng người đó lại rất lương thiện, khi thấy hoàng đế gần như ngất đi, hắn đưa cho hoàng đế nửa chiếc bánh duy nhất còn lại. Có lẽ suốt đời của lão hoàng đế chưa từng ăn chiếc bánh nào cứng như vậy, nhưng lão vẫn ăn rất nhanh và cảm động vô cùng. 

Khi vừa định nói điều gì đó thì thích khách đã đuổi đến. Trong cơn hỗn loạn, thanh kiếm của thích khách đâm tới, người đó bất ngờ đỡ cho hoàng đế một nhát. Đúng lúc đó, đội quân cận vệ trước đó bị lạc đường của hoàng đế cuối cùng cũng đến kịp, hai bên giao chiến kịch liệt, cuối cùng thích khách đều bị tiêu diệt.

Ta hiện là người mà hoàng đế tin tưởng nhất trong cung, khi đoàn người trở về hoàng cung, ta nhận được tin và vội vàng chạy đến. Sau khi xử lý xong vết thương cho cả hai, ta ngạc nhiên nhận ra người bẩn thỉu đó. Ta nói với hoàng đế.

“Đây chính là người mà thần nữ từng cứu ở Lạc thành, hắn trước đây đã từng bị đánh mạnh vào đầu, ảnh hưởng đến trí lực, nên bây giờ nhìn có vẻ ngốc nghếch.”

Ta nói thêm, không ngờ có thể gặp lại hắn ở nơi xa xôi như vậy, nhưng có vẻ hắn đã mất trí nhớ rồi. Ta tiện tay vắt khăn lau sạch mặt hắn, chải gọn mái tóc rối bù., hoàng đế lơ đãng không để ý nhìn về phía này, chợt bát thuốc trong tay lão “choang” một tiếng rồi rơi xuống đất vỡ nát.

Cố Lưu giả vờ ngốc nghếch không chút sơ hở, khi nghe thấy âm thanh đột ngột ấy, theo phản xạ co người lại như muốn trốn. Phải nói rằng hắn thực sự rất đẹp. Đôi mắt trong sáng, ngây thơ, lộ ra vẻ hoảng sợ và cảnh giác, trông thật đáng thương.

Hoàng đế hôm đó bệnh nặng, chệnh choạng bước tới kéo Cố Lưu đứng lên.

Có những việc, chỉ cần đến đó là đủ.

Ta là người được tin tưởng nhất trong cung, cũng là người có y thuật tốt nhất, ta nói Cố Lưu ngốc thì hắn chính là ngốc, ta nói hắn mất trí nhớ thì hắn chính là mất trí nhớ. Các ngự y khác dù có chẩn đoán ra kết quả khác cũng không dám nói. Nếu nói ra, chẳng phải là tự thừa nhận bản thân thua kém, không chẩn đoán được bệnh mà người khác đều chẩn đoán được sao?

Ngốc nghếch lại thêm mất trí, việc hắn xuất hiện ở vùng ngoại ô kinh thành cách đó ngàn dặm cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Có lẽ là trong lúc loạn lạc, ý thức không rõ ràng, mơ mơ màng màng theo dòng người tị nạn đến đây. 

Dù ngốc nghếch, nhưng vẫn lương thiện, có thể chia sẻ miếng ăn duy nhất cho người sắp ngất xỉu.

Dù mất trí, nhưng vẫn hiếu thảo, trong cơn hỗn loạn vẫn theo bản năng đứng chắn trước mặt phụ thân khi kiếm đâm tới.

Sự đối lập rõ ràng giữa lòng nhân hậu và hiếu thảo với bộ dạng tàn tạ, lôi thôi của hắn lúc bấy giờ, cùng với câu nói vô tình của ta về việc hắn bị chấn thương nặng đến mức ảnh hưởng đến trí lực.

Dù Cố Lưu có bị phế truất, nhưng vẫn là dòng máu hoàng tộc, dù có bị giáng xuống làm dân thường, vẫn phải có thể diện, không đáng phải chịu cảnh như thế này.

Hoàng đế cử người điều tra những gì đã xảy ra với hắn trong thời gian qua, biết được rằng từ khi rời khỏi kinh thành, Cố Lưu đã chịu nhiều đau khổ, đương nhiên cũng đoán được Tôn quý phi là kẻ đứng sau giật dây.

Khi còn sủng ái bà, lão có thể ngầm cho phép bà làm càn, nhưng khi không còn sự sủng ái nữa, lão mới nhận ra sự độc ác của bà, khiến lão chán ghét cực độ, dù rằng chính sự thờ ơ và dung túng của lão đã nuôi dưỡng sự độc ác đó.

Tâm trạng day dứt của hoàng đế lên đến đỉnh điểm, lão không tự chủ được mà bước đến bên Cố Lưu. Hoàng tử của lão bị thương, dẫn đến sốt cao, dường như đang gặp ác mộng, nói mê sảng trong cơn mơ, hắn nói.

“Mẫu hậu, phụ hoàng không cần chúng ta nữa sao? Có phải nhi thần đã làm sai điều gì không…”

Bước chân hoàng đế khựng lại. Ngay sau đó, lão phun ra một ngụm máu đỏ tươi, nhuộm đỏ sàn nhà.

31

Hoàng đế khiến các triều thần không kịp trở tay, bất ngờ triệu hồi vị thái tử bị phế truất trước đó về kinh thành và khôi phục hoàng tịch cho hắn.

Giờ đây, Cố Lưu đã trở thành Đại hoàng tử, còn được phong làm Yến vương.

Dĩ nhiên, không phải là chỉ dựa vào chút lòng hối hận của hoàng đế mà có được điều này.

Thích khách đã ám sát Hoàng đế trong thời gian trước đó chính là do Cố Lưu sắp đặt. Mẫu thân của hắn đã nói với hắn về thế lực đại diện bởi miếng ngọc kia, những tử sĩ hôm đó chính là một phần trong số đó.

Tử sĩ hoàn toàn không che giấu dấu hiệu của gia tộc họ Diệp trên y phục và binh khí của họ, công khai tuyên bố mối liên hệ với Diệp hoàng hậu đã quá cố. Nhưng hoàng đế là người đa nghi, chắc chắn sẽ nghĩ nhiều hơn như thế – ai lại ngu ngốc đến mức tiết lộ thân phận của mình khi thực hiện một vụ ám sát đâu? Điều này nhất định là có kẻ cố ý gài bẫy, muốn ám sát hắn nhưng không thành, vẫn có thể đổ tội cho kẻ khác để tránh bị liên lụy.

Và kẻ đáng nghi duy nhất, tất nhiên chính là Tôn quý phi và phe cánh của Lưu thần tướng.

Hoàng đế tự biết mình gần đây đã lạnh nhạt với Tôn quý phi, có lẽ hai người bọn họ sợ ngai vàng sẽ có sự thay đổi, muốn sớm loại bỏ lão để đưa An vương lên ngôi. Thêm vào đó, khi lão hoàng đế điều tra về những việc Tôn quý phi đã làm với Cố Lưu, trong lòng đã nảy sinh sự nghi kỵ.

Chậc, vị hoàng đế này tuy không quá thông minh, nhưng vẫn biết cách răn đe và duy trì thế cân bằng.

Vì vậy, lão lập tức phong vương cho Cố Lưu, để cảnh cáo Tôn quý phi và phe cánh của bà, cũng để họ không thể độc chiếm triều đình, duy trì thế cân bằng, để ngôi vị của hoàng đế được vững chắc.

Kiếp trước, Cố Lưu đã phải tự mình chém giết để trở lại kinh thành, những gian khổ đó chỉ có mình hắn biết, bao lần suýt chết, trên thân đầy những vết thương không đếm xuể.

Khi hắn đến được kinh thành, không còn thời gian để mưu tính, chỉ có thể dùng tốc độ và sự tàn nhẫn để giành chiến thắng, giết ai được thì giết, cuối cùng mang danh giết cha, giết đệ, dù có ngồi lên ngai vàng cũng không có nền tảng vững chắc, không có đủ thế lực hỗ trợ, dẫn đến sự sụp đổ dễ dàng sau đó, như gió cuốn lá khô.

Hiện tại, hắn không còn cần phải mạo hiểm đến thế, không cần phải để lại những vết sẹo đầy mình, không cần mang theo tiếng xấu vạn năm, và đã có đủ thời gian để đứng vững trong vòng xoáy quyền lực.

Trong cung tổ chức yến tiệc để chào đón Đại hoàng tử trở về. Ta đứng ở góc khuất, nơi các cung nữ và thái giám qua lại, ánh sáng lờ mờ, tối tăm và không ai để ý, từ xa nhìn về phía Cố Lưu giữa những ánh đèn rực rỡ.

Các hoàng thân quốc thích và quan lại triều đình tụ tập xung quanh hắn, hết khen ngợi rồi đến nịnh bợ, nhưung thực ra là đang thăm dò. Vị hoàng tử trong bộ y phục màu tím sang trọng, dung mạo như ngọc, đôi tay thon dài đẹp đẽ cầm chén rượu, luôn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, khiến người khác khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì.

Đúng như điều ta đã mong muốn từ lúc ban đầu.

Bình an, thuận lợi, rực rỡ như ánh sáng.