Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại RƠI XUỐNG NÚI Chương 7 RƠI XUỐNG NÚI

Chương 7 RƠI XUỐNG NÚI

6:16 chiều – 26/08/2024

18

Năm thứ ba sau khi ta và Thôi Đan thành thân. Cha ta từ quan, đưa mẹ ta đến Bắc Cương. Cũng trong năm đó, ta và Thôi Đan có một cô con gái.

Thôi Đan không muốn ta phải trải qua cơn nguy hiểm như lần trước, nên lén uống thuốc tránh thai của nam nhân, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại những lời thuyết phục của ta.

Ta thương Thôi Đan đã chịu nhiều đau khổ, trên đời này hắn không còn ai là thân nhân ruột thịt. Vì vậy, ta có lòng riêng, muốn sinh cho hắn một đứa con nối dõi.

Những ngày ở Bắc Cương, cũng giống như trước kia ở kinh thành.

Ta vẫn làm từ thiện, chăm sóc những đứa trẻ không nhà. Thậm chí còn giúp các binh sĩ viết thư về nhà.

Ngày tháng của ta trôi qua rất tốt, rất bình yên. Mọi người ở đây đều rất tốt, rất tử tế. Những chuyện cũ ở kinh thành đã bị ta bỏ lại sau lưng. Vì đối với ta, chúng không còn quan trọng nữa.

Tạ Lăng từng viết thư cho ta, trong thư hắn bày tỏ nỗi nhớ nhung. Hắn nói Bạch Chỉ đã hạ độc Tạ Tụng An, ép Tạ Lăng phải cưới nàng. Tạ Tụng An bệnh tình ngày càng trầm trọng, cầu xin ta trở về thăm nó. Ta đặt lá thư lên ngọn đèn mà đốt cháy, bình thản ra lệnh.

“Từ nay về sau có thư gửi đến thì không cần mang cho ta nữa.”

Năm năm của ta và Tạ Lăng, vốn ta đã không muốn nhớ lại, nên càng trở nên mờ nhạt. Thậm chí hình ảnh của hắn và Tạ Tụng An, cũng dần phai nhạt trong ký ức ta, biến thành một khoảng trống vô hình.

Năm thứ năm ở Bắc Cương.

Thôi Đan nghỉ phép nửa tháng, đưa ta đến một tiểu trấn biên cương để vui chơi.

Hắn bế con gái trong lòng, nắm tay ta đi mua đậu ngọt. Đi ngang qua đường phố, hắn cài cành thược dược lên tóc ta, không quên khen ngợi.

“Khấu Khấu chính là tiểu nương tử đẹp nhất thiên hạ.”

Hắn chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi ta. Trước mặt mọi người, ta có chút ngượng ngùng, liền giơ tay nhéo tay hắn. 

Bỗng từ xa, ta thấy một cặp cha con đang đứng, mắt đỏ hoe. 

Người cha đó nghẹn ngào gọi tên ta. Ta nhíu mày nhìn sang, hai người kia trông thật khốn khổ như những kẻ ăn mày, gầy gò tiều tụy, dường như đã trải qua rất nhiều gian khổ.

Ta khó hiểu cau mày.

“Người này thật kỳ lạ, nhìn ta khóc làm gì?”

Thôi Đan dịu dàng hôn lên vết sẹo trên trán ta.

“Chắc là trong đầu có bệnh, phu nhân đừng bận tâm.”

Hắn nắm chặt tay ta, cô con gái trong lòng hắn bập bẹ tiến lại gần, hôn nhẹ lên má ta. Tiếng con bi bô, ngọt ngào gọi.

“Mẫu thân.”

Xuân về, cành đào khẽ lay động.

Ta và Thôi Đan cùng nhau bước đi trong ánh nắng mùa xuân. Dường như có một lời thì thầm thoảng qua trong gió lướt qua ta.

“Không nhận ra nhau cũng tốt, cứ như vậy cũng được.”