Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại RƠI XUỐNG NÚI Chương 6 RƠI XUỐNG NÚI

Chương 6 RƠI XUỐNG NÚI

6:16 chiều – 26/08/2024

15

Chuyện ta hòa ly với Tạ Lăng đã làm náo loạn khắp thành.

Thôi Đan lại đang đẩy xích đu cho ta ở hậu viện. Hắn nhẹ nhàng phủi đi cánh hoa rơi trên vai ta, nhẹ nhàng đẩy dây xích đu, giống như chỉ mới hôm qua, hắn đốt cho ta ngọn đèn nhỏ vào đêm tối.

Khi gà gáy, hắn dậy sớm, chỉ để đưa cho ta món đậu ngọt mà ta thích nhất trong làn sương sớm. Khi ấy, hắn là ánh trăng sáng và làn gió mát của riêng ta.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm năm trôi qua như gió cuốn.

Cha mẹ ta vui mừng vì điều này, họ chỉ mong ta được hạnh phúc. Gả cho Tạ Lăng những năm qua, ta không hạnh phúc, họ cũng buồn bã thay ta, tóc đã bạc đi nhiều. Nhưng đến lúc này, ta lại thấy sợ, không dám phá vỡ lớp kính mỏng đó.

Thôi Đan dừng xích đu, đặt tay lên vai ta.

“Đang nghĩ gì thế?”

Tư thế này lại như ôm trọn lấy ta trong lòng hắn. Ta quay mặt lại, cầm khăn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán hắn.

“Tạ Quý phi chắc chắn sẽ phát điên lên.”

Thôi Đan cúi người xuống, hơi thở phả vào tai ta.

“Đừng lo, bà ta còn khó bảo vệ được bản thân mình, những ngày tốt đẹp của bà ta sắp hết rồi.”

Chẳng bao lâu sau, ta liền hiểu rõ ý hắn là gì.

Chỉ trong vài ngày, một sự việc chấn động triều đình đã xảy ra. Tạ Quý phi âm mưu hại hoàng tử, bị giam vào lãnh cung. Tạ quốc công từ bỏ chức quan trên điện Kim Loan, nước mắt giàn giụa. Hoàng thượng giận dữ, tước bỏ tước vị của Tạ gia. Điều đó có nghĩa là, Tạ Lăng, không còn là công tử nữa. Tạ Quý phi trong lãnh cung không muốn chết, đòi gặp ta. Hoàng thượng đã phê chuẩn.

Ta bước vào khu vườn hoang tàn.

Trên chiếc ghế rách nát đầy bụi bặm, Tạ Quý phi với gương mặt tiều tụy ngồi đó. Để đảm bảo an toàn cho ta, tứ chi bà ta đều bị trói chặt vào ghế bằng những sợi dây thừng dày. Khi thấy ta đến, đôi mắt đỏ ngầu của bà ta lóe lên vẻ căm hận.

Thực ra ta không hiểu, vì sao yêu một người lại phải biến thành thù hận với người khác.

Qua tấm màn đơn sơ, Tạ Quý phi nhìn về phía sau ta với vẻ lưu luyến. Ta biết bà ta đang hy vọng Thôi Đan sẽ đến gặp mình. Nhưng bà ta đã thất vọng, vì sau lưng ta chẳng có ai cả, bà ta thở dài:

“Mỗi khoảnh khắc ta sống trong cung, mỗi đêm phải ở bên Hoàng thượng đã qua tuổi năm mươi, đều khiến ta cảm thấy buồn nôn. Được hòa ly như ý, ngươi hẳn rất đắc ý nhỉ? Nếu biết trước thế này, đêm đầu tiên ngươi bước vào Tạ phủ, ta đã nên bóp cổ ngươi đến chết rồi.”

Ta cẩn trọng đứng cách xa bà ta một trượng.

“Ngươi gọi ta đến, không phải chỉ để ôn chuyện cũ chứ?”

Tạ Quý phi không để ý đến ta, vẫn tiếp tục nói một mình.

“Thật ghen tị với ngươi, Khấu Khấu, tại sao số ngươi lại tốt như vậy? Thôi lang thích ngươi, ngay cả đệ đệ của ta cũng thích ngươi.”

Bà ta cười lạnh một tiếng.

“Ngày đó ta chỉ định tìm vài tên côn đồ để làm ô nhục ngươi, nhưng đáng tiếc, đệ đệ ngốc của ta lại thích ngươi, cứ khăng khăng xin được thánh chỉ ban hôn. Nhưng thế thì sao? Chỉ cần Bạch Chỉ xuất hiện, trái tim hắn vẫn sẽ nghiêng về nàng ta, phàm là nam nhân thì đều như vậy.”

Ta nhăn mặt ghê tởm, đứng dậy định rời đi:

“Ta không có hứng thú nghe những lời đó của ngươi.”

Tạ Quý phi cuống cuồng, ngẩng cổ lên hét lớn.

“Vậy còn Thôi Đan? Ngươi có chắc hắn sẽ mãi mãi không thay lòng không?”

Ta sững người lại.

16

Tạ Quý phi mừng rỡ, tiếp tục tấn công.

“Ngươi có biết ta đã viết gì trong bức thư năm xưa không?”

Cổ họng khàn khàn của bà ta cất lên tiếng cười lớn.

“Ta đã dùng chữ viết giống hệt của ngươi, viết rằng hắn, con trai của một tội nhân, đừng mơ tưởng đến chuyện kết thân với ta, ngay cả tư cách quỳ xuống buộc dây giày cho ta cũng không có.”

Ta cứng đờ, nắm chặt tay, khẽ run lên.

Trong đôi mắt Tạ Quý phi, sự ngây thơ của thiếu nữ và sự độc ác như rắn hiện lên cùng một lúc. Bà ta hả hê, lớn tiếng.

“Ta còn viết rằng, cầu hắn nhất định phải chết ở Bắc Cương, sự tồn tại của hắn là một nỗi nhục không thể xóa bỏ, và định tình với hắn là điều ta ghét nhất trong đời…”

Ta giận dữ hét lên.

“Đủ rồi! Câm miệng đi!”

Tạ Quý phi mở rộng miệng như con quỷ quyến rũ lòng người.

“Ngươi đã sinh con cho kẻ khác, thân thể đã tàn phai, thêm vào những mối thù hận cũ, ngươi lấy gì để chắc chắn rằng Thôi Đan sẽ mãi mãi không thay lòng?”

Ta lấy lại bình tĩnh, nhìn bà ta một cách điềm tĩnh.

“Đó là chuyện giữa ta và hắn, không liên quan đến ngươi.”

Như thể bị sự bình tĩnh của ta chọc giận, Tạ Quý phi điên cuồng, gào thét như mất trí.

“Tại sao! Nhà ta hơn nhà ngươi về mọi mặt, dung mạo ta cũng không kém gì ngươi, tại sao hắn thà bị lưu đày chứ không muốn cưới ta! Tại sao bao nhiêu năm qua, hắn vẫn nhớ về ngươi!

Ta đã viết bao lời nhục mạ hắn trong thư, nhưng hắn mỗi tháng vẫn trở về kinh thành chỉ để nhìn ngươi một lần, tại sao chứ? Khấu Khấu, ngươi có đức hạnh gì, có tài năng gì, nói cho ta biết, ngươi dựa vào đâu mà được như vậy!”

Một đôi tay trắng như ngọc mở tấm rèm lên.

“Chỉ vì nàng ấy là nàng ấy.”

Thôi Đan ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn sang, mắt Tạ Quý phi dường như không thể chuyển động. Bà ta tham lam nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, họng phát ra tiếng khàn khàn. Thôi Đan quay mặt đi đầy ghê tởm, tránh ánh mắt của bà ta. Hắn nắm tay ta và kéo đi.

“Chuyện của ta và phu nhân không cần nương nương bận tâm, hãy mau chuẩn bị lên đường đi.”

Những tên thái giám lập tức vây quanh. Ta nghe thấy tiếng Tạ Quý phi hét tên hắn khản cả giọng, rồi sau đó là tiếng ghế bị đạp ngã, kèm theo những lời nguyền rủa khản đặc và tiếng giãy giụa. Thôi Đan đưa tay lên bịt tai ta.

“Đừng để ô uế tai nàng, Khấu Khấu.”

Ta gỡ tay hắn xuống, đan chặt các ngón tay vào nhau.

“Chàng gọi ta là phu nhân một lần nữa đi.”

17

Thôi Đan đưa ta lên xe ngựa, ta nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn vào trong, giống như nhiều năm trước khi chúng ta đi chèo thuyền. Hắn kiên quyết muốn đọc sách, và ta đã kéo hắn vào chiếc thuyền nhỏ. Ánh mắt Thôi Đan ánh lên nụ cười, cổ họng ta khô khốc trong chốc lát.

“Chàng có tin không, bức thư chàng nhận được ở Bắc Cương năm xưa không phải do ta viết?”

Hắn không mấy bận tâm, nằm xuống.

“Có khi nào là ta không tin nàng đâu?”

Phải rồi, hắn thông minh như thế.

Thôi Đan kéo ta lại gần, để ta tựa vào vai hắn.

“Khấu Khấu, nàng đối với ta, là một báu vật mất rồi mới tìm lại được.”

Ta cố nén nước mắt, bình tĩnh dựa vào hắn.

Khi cha Thôi Đan bị oan mà chết trong ngục, mẹ hắn đã tự vẫn, bọn họ đều đã không còn.Cha mẹ ta đã giúp xây mộ cho họ trên núi, Thôi Đan đưa ta đi tế bái họ.

Ngày hắn khởi hành về Bắc Cương, ta đã cùng hắn lên đường. Trời đất bao la, ta nguyện cùng hắn trải nghiệm những cảnh sắc khác.

Trong thư phòng của hắn ở Bắc Cương, ta tình cờ tìm thấy bức thư hồi âm năm xưa đặt cạnh bức thư mà Tạ Quý phi đã viết.

Hóa ra hắn không thông minh như ta tưởng.

Năm năm trôi qua, lá thư đã trở nên cũ kỹ, ngả màu vàng, nước mắt thấm trong thư đã khô héo. Những vết mực loang lổ tố cáo dấu vết của những giọt lệ đã từng rơi.

“Chỉ cần nàng bình an suốt đời, không bệnh không tai, đó chính là tâm nguyện của ta.”

Nhiều năm trước, khi hai nhà chúng ta chưa từng vào kinh. Trong mùa mưa phùn ấy, hắn đã dầm mưa để xin cho ta lá bùa bình an. Ta đã hứa với hắn một tâm nguyện. Lời hứa ấy giờ đây vang vọng trong lòng ta, như tiếng chuông chiều khẽ rung lên trong tâm khảm.

Đối với bức thư độc ác đó, ta không biết hắn đã viết nó với tâm trạng gì. Tưởng rằng đó là sự từ chối quyết liệt, nhưng vẫn là chân tình của hắn. 

Ta đã tìm gặp người hầu thân cận của Thôi Đan để hỏi rõ, mới biết rằng, suốt năm năm qua, hắn chưa bao giờ vắng mặt trong những sự việc của ta, luôn ở tỏng góc khuất mà ta không thể nhìn thấy mà quan sát ta. 

Như những gì Tạ Quý phi nói, rằng Thôi Đan thường xuyên trở về kinh để gặp ta, là sự thật.

Ngày ta thành hôn, hắn đã hòa vào đám đông. Chiếc trâm hắn cầm chặt trên tay cuối cùng không được trao đi, khiến bàn tay hắn đẫm máu.

Trong những đêm không có ánh trăng ở hậu viện, hắn lặng lẽ ngồi trên mái hiên. Từ xa, hắn lặng lẽ chạm vào bóng hình của ta.

Ngày ta sinh con, đau đớn không tả xiết. Người xuất hiện trong cơn thập tử nhất sinh của ta, không phải là ảo giác. 

Người hầu nước mắt đỏ hoe.

“Hôm đó, công tử đã định cầm kiếm giết sạch cả nhà họ Tạ, ta phải liều mạng đánh ngất công tử mới mang ngài ấy trở về được.”

Bắc Cương có những dãy núi tuyết kéo dài vô tận. Ánh trăng ở đó lạnh lẽo và cô đơn hơn trung nguyên. Nhưng ánh trăng của ta dường như chưa bao giờ rời xa, dù treo cao trên bầu trời xa xôi, vẫn chiếu sáng cho ta.

Ta mở bàn tay ra, nơi đó nằm yên chiếc trâm ngọc mà hắn đã tặng ta vào đêm Thất Tịch. Thôi Đan bước đi trong gió tuyết, tiếng kiếm leng keng, như tiếng gõ vào lòng ta. Tuyết rơi lác đác trên đôi lông mày xanh thẳm của hắn, ta nhẹ nhàng giơ tay phủi đi. Hắn tháo chiếc áo choàng lớn xuống, khoác lên vai ta.

Và ta, trong khoảnh khắc đó, nói từng chữ từng câu một:

“Thôi Đan, chúng ta hãy thành thân đi.”