12
Ta quỳ ở đó, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi xuống nền gạch bạch ngọc.
“Đích tỷ, đừng bắt nạt nàng ấy!”
Có người đỡ ta đứng dậy.
Đôi mắt ta trống rỗng dần tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tạ Lăng. Tạ Quý phi khẽ hừ lạnh đầy khinh miệt.
“Mới vậy mà người đã đau lòng rồi sao?”
Tạ Lăng nhẹ nhàng chạm vào bên má sưng đỏ của ta, ta lập tức quay đầu, né tránh với vẻ ghê tởm. Đứa trẻ không hài lòng, chen lên phía trước.
“Cô cô đang thay con xả giận, ai cần cái người hèn mọn này…”
Tạ Lăng tức giận đến đỏ cả mắt, hắn giáng một cái tát mạnh vào mặt đứa trẻ.
“Nàng ấy dù gì cũng là mẹ của ngươi! Ai dạy ngươi ăn nói như vậy!”
Đứa trẻ vẫn định cãi lại, nhưng bị Tạ Lăng đá một cái vào ngực. Ngay lập tức, nó ngã ra đất, thở dốc, xé rách cổ áo mình, trông có vẻ như nó đang mắc bệnh ho cũ. Tạ Lăng và Tạ Quý phi lập tức hoảng loạn, vội vàng sai người gọi thái y.
Ta vẫn đang kinh ngạc vì câu nói “Nàng là mẹ ngươi.”
Từ khi nào mà ta sinh ra đứa trẻ này? Và làm thế nào mà ta lại nuôi dạy nó thành một đứa trẻ đáng ghét đến thế? Chắc chắn là giả thôi!
Tạ Lăng nắm chặt tay ta.
“Thường ngày nàng vẫn mang theo thuốc của Tụng An bên mình, mau cứu nó đi!”
Ta kinh ngạc vô cùng, lục lọi khắp người, nhưng chẳng tìm thấy thuốc đâu. Tạ Tụng An khuôn mặt tím tái, đưa tay ra nắm chặt tay ta.
“Cứu con, mẹ ơi, con không muốn chết…”
Cuối cùng, ta sờ thấy một chiếc túi nhỏ được may kín trên ngực áo. Vội vàng lấy ra, mở ra, nhưng ta đứng sững tại chỗ.
Bên trong rỗng không.
Sắc mặt Tạ Lăng tái nhợt, tràn đầy tuyệt vọng. May thay, đúng lúc đó, thái y đã đến, sau một hồi bận rộn, đầu của Tạ Tụng An đã được châm đầy kim.
Sự việc lớn như vậy, tiệc mừng thọ của Tạ Quý phi cũng không thể tiếp tục. Tạ Lăng bị Hoàng thượng triệu vào để trách mắng, ta được người đưa ra khỏi cung.
Con đường dài trong cung phủ đầy hoa, trong đầu ta nghĩ đến muôn ngàn điều, bước chân dần trở nên mơ hồ.
Năm đó sau khi gả cho Tạ Lăng, Tạ Quý phi đã dùng tên ta để viết thư cho Thôi Đan.
Trong thư, bà ta nói rằng ta đã gả cho người khác, và từ đây chúng ta không còn khả năng bên nhau nữa.
Khi viết bức thư đó, Tạ Quý phi còn đùa giỡn, bảo ta đứng bên cạnh để mài mực cho bà ta. Nước mắt ta rơi trên mu bàn tay, còn bà ta thì cười lớn như thể vừa thấy điều gì đó rất buồn cười.
“Ta muốn hắn thấy, người mà hắn yêu thật sự không ra gì, lại dễ dàng vì quyền thế mà vứt bỏ hắn.”
Nhà họ Thư suy yếu, còn nhà họ Tạ quyền thế hiển hách, quyền lực bao trùm triều đình, ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
Những lời lẽ nhục mạ Thôi Đan trong bức thư đó, ta nhớ rõ từng chữ.
Theo lẽ thường, Thôi Đan hẳn đáng ra phải hận ta. Chính ta là người đã thề nguyện bên hắn dưới ánh trăng, nhưng cuối cùng lại quay lưng, bỏ rơi hắn.
Mạc Bắc khắc nghiệt và lạnh giá, bao năm qua, hắn đã sống thế nào?
Để minh oan cho cha, thăng chức đến tam phẩm, hắn không biết đã phải chịu bao nhiêu cay đắng. Thế nhưng, dường như hắn chưa từng có ác cảm với ta.
Ta đứng ngây dại dưới bức tường thành, đặt tay lên ngực, cố gắng làm dịu đi nỗi chua xót trong lòng.
Gió mang đến vài cánh hoa trắng, ta đột nhiên rất muốn gặp Thôi Đan.
Tiếng vó ngựa dần vang lên, ta ngước mắt lên, hắn đang cưỡi trên lưng con ngựa cao lớn. Hắn cúi xuống, đưa tay về phía ta.
“Ta đến đón nàng về.”
Ta đưa tay nhặt lấy cánh hoa rơi từ tường cung, đặt vào lòng bàn tay hắn, mỉm cười và thì thầm trong lòng.
May mà chàng đã đến, Thôi Đan.
13
Vài ngày sau, ta đến phủ Tạ gia, đi gặp Tạ Lăng, đặt tờ hòa ly mới viết lại trước mặt hắn.
Mặc dù ta vẫn chưa thể nhớ lại hết những chi tiết về cuộc sống chung của chúng ta trong năm năm qua, nhưng giờ đây ta chỉ muốn được tự do.
“Ta không đồng ý!”
Hắn tức giận đến đỏ cả mắt, liền xé nát tờ hòa ly. Ta không biểu lộ cảm xúc, từ trong áo lấy ra một tờ khác. Ta lập tức cầm lấy con dấu của hắn để đóng. Hắn giật lại, ném con dấu xuống đất, làm vỡ tan. Ta sững người, cơn giận bùng lên, ta lớn tiếng chửi rủa.
“Ngươi đúng là đồ khốn kiếp, vô liêm sỉ! Ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý hòa ly? Cứ đi mà cùng Bạch Chỉ sống chết bên nhau, làm đôi rùa già đi!”
Hắn đỏ bừng mặt, ánh mắt như muốn nuốt chửng ta.
“Nàng là thê tử mà ta đã cầu xin Hoàng thượng ban hôn, nàng không được phép rời bỏ ta!”
Ta trợn tròn mắt kinh ngạc.
Từ trước đến giờ, ta luôn nghĩ rằng chính Tạ Quý phi đã can thiệp để gả ta cho Tạ Lăng, nhưng chưa từng nghĩ rằng chính hắn là người chủ động cầu xin ban hôn.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, là khi nàng cùng Thôi Đan chèo thuyền ở Tây Gián, ta nằm dưới tán liễu bên bờ. Từ cái nhìn đầu tiên đã đem lòng thương mến, từ đó hồn vía ta không rời khỏi nàng, mãi không thể quên được.”
Ta không muốn nghe những lời tình cảm buồn nôn này của hắn. Vì vậy, ta nhíu mày định ngắt lời hắn, nhưng hắn lại nắm chặt vai ta. Mắt Tạ Lăng đỏ hoe, như sắp rơi nước mắt.
“Nhưng tại sao sau khi nàng gả cho ta, lại trở nên u sầu, vô vị như vậy? Tại sao nàng không vui? Thôi Đan có thể cho nàng điều gì, ta cũng có thể, tại sao nàng không thể cho ta một cơ hội?”
Ta thở dài một tiếng, nhìn thẳng vào mắt hắn, chấn vấn.
“Vậy ngươi đặt Bạch Chỉ ở đâu?”
Khi Tạ Lăng vì một lá thư của Bạch Chỉ mà lập tức cưỡi ngựa ra khỏi thành vào đêm hôm đó. Ta đã suýt chết vì đau đớn trong lúc sinh con.
Dù rằng năm năm qua ta không nhớ rõ nhiều điều, nhưng chuyện này mãi mãi là điều ta không thể quên. Vì Tạ Quý phi không thích ta, nên bà đỡ cũng không để tâm. Bà ta còn phong tỏa tin tức, không cho phép cha mẹ ta vào thăm.
Trong khoảnh khắc ta gần như lìa đời, ta cảm nhận có ai đó nắm chặt tay ta. Người ấy khản giọng gọi tên ta, nước mắt chảy qua kẽ tay như dòng suối không bao giờ cạn.
Ta mờ mịt mở mắt ra, là gương mặt tiều tụy của Thôi Đan.
Người ở Bắc Cương sao lại có mặt ở đây?
Ta chỉ nghĩ đó là ảo giác.
Năm năm ta và Tạ Lăng sống bên nhau mà như xa cách. Hắn hận ta vì yêu Thôi Đan, nuôi lòng ghen tức. Bọn ta chung sống nhưng laị vô cùng lạnh nhạt và xa lánh.
Ngay từ đầu đã không có chút tình cảm nào, làm sao có thể có chân tình được chứ?
Khi nghe ta nhắc đến Bạch Chỉ, sắc mặt Tạ Lăng tái nhợt, nhưng vẫn cứng rắn.
“Ta và nàng ấy đến giờ vẫn trong sạch, chưa từng vượt quá giới hạn.”
Ta cười lạnh một tiếng.
“Vậy tại sao cả kinh thành đều biết rằng ngươi vì Bạch cô nương mà lạnh nhạt với phu nhân suốt nhiều năm, trong lòng ngươi chỉ yêu nàng ấy nhất?”
Tạ Lăng im lặng, cúi đầu ho khan. Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lật tìm dưới bàn viết tờ hôn thư của ta và hắn. Không chút do dự, ta đưa đến ngọn đèn mà đốt. Hắn hít sâu một hơi, lao tới để giành lại. Ngọn lửa ngay lập tức thiêu rụi gần hết tờ giấy. Tạ Lăng giật lấy ném xuống đất, dập tắt lửa bằng chân, nhưng hôn thư đã bị cháy nát.
Giống như cuộc hôn nhân tan nát của chúng ta suốt năm năm qua vậy.
Ta nhẹ nhàng nói.
“Tạ Lăng, là ngươi có lỗi với ta.
Ngươi không yêu ta, và ta cũng không yêu ngươi.”
14
Tạ Tụng An với thân hình nhỏ bé, đẩy cửa phòng sách ra. Nó khóc nức nở lao vào lòng ta.
“Mẹ, đừng bỏ con, mẹ thương con nhất mà, đừng rời bỏ con được không?”
Nó vừa khóc vừa ôm một đĩa bánh phục linh, cố gắng nhét vào miệng.
“Con thích nhất là bánh phục linh mẹ mua cho con. Mẹ ơi, mẹ mua cho con thêm nữa, được không?”
Thấy ta không phản ứng, nó nức nở quỳ xuống chân ta, đưa ra một miếng bánh phục linh, cố gắng đút cho ta.
“Đều là con nhất thời hồ đồ, bây giờ con mới hiểu rằng mẹ là người đối xử tốt nhất với con Mẹ, xin mẹ hãy tha thứ cho con.”
Ta lạnh lùng tránh xa miếng bánh phục linh đó, đứng dậy, phủi sạch bụi trên y phục.
“Ta không muốn làm mẹ ngươi nữa. Từ nay về sau, ta chỉ là chính ta mà thôi.”
Tạ Tụng An bật khóc nức nở, còn Tạ Lăng thì như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn. Hắn ho đến không thể đứng thẳng, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp hỏi ta.
“Nếu không có Bạch Chỉ, nàng có ở bên ta không?”
Ta lắc đầu, bước đi hai bước, dứt khoát nói một tiếng.
“Không.”
Chân thành là điều quan trọng nhất.
Không dùng trái tim mình để đổi lấy, nhưng lại hy vọng nhận được tình cảm chân thành từ người khác.
Thật nực cười và ngớ ngẩn.
Tạ Lăng vẫn không cam lòng.
“Nếu ta gặp nàng trước Thôi Đan, liệu mọi chuyện có khác không?”
Ta không hiểu hắn đang tiếc nuối điều gì.
Nếu không có thánh chỉ ban hôn, có lẽ cả đời này ta sẽ không bao giờ có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn.Ta không muốn trả lời hắn nữa.
Trong lúc ta do dự, một tiếng động nặng nề vang lên, Tạ Lăng cầm lấy nghiên mực, máu từ trán hắn chảy xuống từng dòng. Nửa khuôn mặt hắn bị thấm đẫm máu, nhưng hắn vẫn cố chấp mỉm cười với ta.
“Xin lỗi nàng, đây là lỗi của ta.”
Hắn nhìn ta với ánh mắt chứa đầy hy vọng muốn thấy ta đau lòng, không nỡ, tìm kiếm dấu vết ta còn yêu hắn, nhưng ta đã nhìn thấu hắn. Lúc này, ta sẽ không mềm lòng chút nào, ta bình tĩnh ngước nhìn hắn.
“Ngươi nợ ta không chỉ có mỗi điều này, ngươi không trả nổi đâu. Ta cũng không cần ngươi phải trả, vì ta không muốn có bất kỳ liên quan gì đến ngươi nữa.”
Mặt Tạ Lăng tái mét, ngã phịch xuống ghế. Ta đặt tờ hòa ly cuối cùng trước mặt hắn.
“Nếu không muốn ta gây chuyện đến trước Hoàng thượng, khiến cả hai đều mất mặt, thì chấp nhận đi.”
Nước mắt hắn rơi xuống, làm ướt tờ hòa ly.
Ta cầm lấy tờ hòa ly đã ký và bước ra khỏi Tạ phủ. Cảm giác như thoát khỏi ngục tù, nhẹ nhõm khắp người.
Ở đây suốt năm năm, ta chẳng mang theo thứ gì. Từ nay về sau, ta không phải là thê tử của Tạ gia, cũng không phải là phu nhân của công tử gì đó nữa.
Ta chỉ là chính ta thôi.