Phiên ngoại
Ta tưởng rằng, ta đã chết.
Nhưng khi mở mắt, ta lại thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, hương trúc đậm đặc xộc vào mũi, khiến ta không kìm được mà khẽ hít vào.
“Tỉnh rồi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, ta quay đầu lại và thấy vị thần y mà ta đã gặp trong hoàng cung. Chỉ có điều, bộ râu của ông ta đã biến mất, chỉ còn giọng nói và đôi mắt quen thuộc khiến ta nhận ra ông ta.
“Ta chưa chết sao?“
Ta vẫn còn mơ hồ, cảm giác hồn phách rời khỏi thân xác, nỗi đau trước khi chết, chẳng lẽ tất cả đều là mộng ư?
“Chưa.“
Giọng hắn trầm xuống, ngực ta cảm thấy nóng rực, cúi đầu nhìn, là một lá bùa. Hắn nói:
“Ngươi không đáng phải chết.”
Ta bấu chặt vào đùi mình, cho đến khi cơn đau thực sự ập đến, ta mới tin rằng mình vẫn còn sống.
Niềm vui sướng bao trùm lấy ta. Không kìm được, ta vội vã bước xuống giường, quỳ sụp trước mặt hắn:
“Ân cứu mạng của thần y, Tương Nghi không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể…”
“Lấy thân báo đáp?”
Câu nói ta chưa kịp thốt ra đã bị hắn cắt ngang. Ta ngước lên, ngỡ ngàng phát hiện, khi không còn bộ râu, hắn trông tuấn tú vô cùng. Chỉ là phong thái điềm nhiên, như một cao nhân ẩn dật chốn thế ngoại, khiến người ta quên đi dung mạo xuất chúng của hắn.
Thấy ta ngẩn ngơ, hắn khẽ đặt một lá bùa lên đầu ta, ta vội vàng đứng dậy, gỡ bỏ lá bùa và liên tục xin lỗi, sợ rằng hắn sẽ hối hận vì đã cứu ta.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ bối rối của ta, dường như môi hắn thoáng nhếch lên, nhưng nhìn lại thì chẳng có gì.
“Nếu muốn báo đáp, hãy ở lại đây làm một đệ tử tạp dịch đi.“
Lời hắn nói tuy nhẹ nhàng, nhưng ta hiểu rằng hắn đang thu nhận ta. Với thân phận đặc biệt của mình, ngoài âm sơn tự, ta cũng chẳng còn nơi nào để đi.
“Ân tái sinh của sư phụ, Tương Nghi cảm kích vô cùng!“
Ta muốn quỳ xuống một lần nữa, nhưng bị cây quạt gấp của hắn đỡ dậy. Hắn nhìn ta, ánh mắt khó hiểu, thốt ra một câu:
“Tên ta là Phất Trần.“
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta như có điều gì đó vỡ òa.
“Kiếp này không hợp với ngươi. Ngươi cứ ở lại đây, thế giới ngoài kia không dành cho ngươi.”
Những lời xa lạ hiện lên trong đầu, một bóng dáng nhỏ nhắn chợt xuất hiện trong ký ức của ta. Hắn cũng mặc bộ bạch y, chẳng khác nào người đang đứng trước mặt ta lúc này.
Ta muốn hỏi xem chúng ta đã từng gặp nhau chưa, nhưng hắn chỉ phất tay bảo ta rời đi.
Ta đứng dậy, bước ra ngoài, ngoảnh đầu lại, chỉ thấy mái tóc dài tung bay trong gió, giữa chân mày có một dấu đỏ nhạt hiện ra trong mắt ta, khiến ta ngẩn ngơ.
“Phất Trần ca ca...“
Lời ấy vô thức thốt ra, dường như ta thấy khóe môi hắn khẽ cong lên.
-Hoàn chính văn-