Thế tử Tạ Hằng, đứa con trai duy nhất của phủ Minh Vương, sinh ra đã yếu ớt bệnh tật. Minh Vương coi cậu như mạng sống, nuông chiều đến mức sinh ra tính khí ngang ngược, khó chịu, miệng lưỡi sắc bén không khác gì độc dược. Khắp kinh thành, ai gặp cũng phải tránh xa ba thước.
Đầu xuân, Đại tướng quân Lưu trở về triều sau chiến thắng, hoàng đế mở yến tiệc tại Lộ Hoa Đài để chào đón và khen thưởng.
Trong buổi tiệc, quần thần chúc mừng, hoàng đế khen ngợi, danh tiếng nhà họ Lưu vang dội khắp nơi.
Giữa không khí hòa hợp, một vị thái giám chạy đến bên hoàng đế, báo cáo:
“Có cô nương say rượu đang trêu ghẹo thế tử phủ Minh Vương, thị vệ không thể ngăn được.”
Lưu Đại tướng quân nghe xong vô cùng kinh ngạc, lâu ngày không về kinh, chẳng lẽ các tiểu thư kinh thành lại phóng khoáng đến vậy?
Mang tâm trạng tò mò, ông quay đầu nhìn về phía đó, bỗng trong lòng lạnh toát.
Người đang ôm chặt lấy thế tử không phải ai khác, mà chính là đứa con gái theo ông về kinh – Lưu tiểu thư!
Dù mới hồi kinh, ông cũng biết rõ thế tử là bảo bối trong lòng Minh Vương. Liếc mắt thấy Minh Vương đã tức giận đến mức ánh mắt tóe lửa, ông lập tức đứng bật dậy, quát lớn:
“Nghịch nữ! Mau buông cái cục vàng đó ra!”