Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 37

10:50 chiều – 07/01/2025

Liễu Tương nhìn thấy cơn giận cuồn cuộn trong đáy mắt Tạ Hành, lại kỳ diệu bình tĩnh lại.

Tuy tiếp xúc với hắn không nhiều, nhưng nàng biết hắn không phải người thích giết chóc, mặc dù lần này đã chọc hắn giận, nhưng nàng biết hắn sẽ không vì chuyện này mà thật sự ra tay giết nàng, cùng lắm là phái thêm ám vệ đuổi theo nàng vài con phố, không phối hợp tra án với nàng nữa mà thôi.

Nhưng những điều này cũng đủ khiến nàng đau đầu rồi.

Tuy nhiên, hôm nay là lỗi của nàng, dù hắn có tức giận thế nào cũng là đáng, thử đặt mình vào vị trí của hắn, nếu có một người mình không thích ở trước mặt người khác bôi nhọ thanh danh của mình, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Nếu là ngày thường, nàng có thể từ từ xin lỗi hắn như lần trước, cũng có thể chạy thêm vài con phố nữa, nhưng hiện tại vụ án ngày càng phức tạp, liên lụy đến càng nhiều người, bản đồ phòng thủ thành vẫn chưa tìm thấy, cổng thành không thể đóng mãi, thời gian của bọn họ không còn nhiều.

Nàng không thể tốn thời gian cho chuyện này quá lâu, đây mới là nguyên nhân quan trọng khiến nàng kéo hắn lại.

Vì vậy, hôm nay dù dùng cách gì, nàng cũng phải giải quyết rõ ràng với hắn ở đây.

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, điểm yếu của Nguyễn Thanh Thù là hắn, nhưng điểm yếu của người này nàng lại không tìm ra.

Vừa rồi lúc tức giận ngay cả Thái tử cũng không khuyên được, điều này không chỉ cho thấy tính tình của hắn nóng nảy, mà còn cho thấy hắn không sợ gì cả, nàng còn có thể dùng cách nào để khiến hắn…

Đột nhiên, Liễu Tương chợt nghĩ ra điều gì đó.

Hắn luôn đề phòng nàng, không muốn có bất kỳ quan hệ nào với nàng, nếu nàng bất chấp tất cả, mặt dày thêm một lần nữa, nói không chừng sẽ có tác dụng.

Tạ Hành nhìn thấy đôi mắt đen của Liễu Tương nhanh chóng đảo quanh, trong lòng lập tức có dự cảm không lành.

Nữ nhân điên này lại đang mưu tính gì đó nữa rồi!

“Bản thế tử nói cho cô biết, cô tốt nhất lập tức buông..”

Lời đe dọa của Tạ Hành còn chưa dứt, Liễu Tương liền đột nhiên tiến sát lại gần hắn, hắn ngừng nói, nhanh chóng ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Cô làm gì vậy!”

Trong mắt Liễu Tương lóe lên một tia sáng, ở một số phương diện, hắn quả thật sợ nàng.

“Ta biết thế tử sẽ không thật sự giết ta, giết người là phạm pháp.”

Tạ Hành không chút do dự nói: “Cô tin hay không, bản thế tử có hàng ngàn cách không để lại dấu vết.”

“Ta tin.”

Liễu Tương nói: “Nhưng ta cũng tin thế tử không phải người thích giết chóc.”

Tạ Hành còn chưa mở miệng, liền nghe nàng chuyển giọng nói: “Ta quả thật đã sinh lòng ái mộ thế tử, những lời nói với Nguyễn cô nương vừa rồi cũng là xuất phát từ tư tâm.”

Tạ Hành cứng người, nhíu mày nhìn chằm chằm nàng.

Liễu Tương thẳng thắn đón lấy ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: “Ta đã nói với thế tử rồi, ta luôn tham luyến sắc đẹp, tuy biết rõ không cùng đường với thế tử, nhưng thật sự không thể quên được.”

“Ban đầu ta cố gắng kìm nén, không dám mạo phạm thế tử, nhưng bây giờ đã đắc tội với thế tử rồi, vậy cũng không sợ đắc tội thêm nữa.”

Đồng tử Tạ Hành hơi co lại: “Cô muốn làm gì!”

Liễu Tương nhón chân lên, chậm rãi tiến sát lại gần hắn, ánh mắt dừng trên môi hắn, nói: “Có lẽ thế tử không biết, ở biên quan, khi ta nổi cơn điên lên, không ai ngăn được.”

Tạ Hành cố gắng dựa người ra sau, gần như toàn bộ cơ thể đã dán vào vách đá.

Liễu Tương nhìn hắn chằm chằm một lát, rồi đột nhiên nói: “Tuy nhiên, nếu thế tử thực sự chán ghét ta, ta có

thể không dây dưa với thế tử nữa, chỉ cần thế tử nguyện ý tha thứ cho ta lần này.”

Tạ Hành làm sao mà không nghe ra nàng đang uy hiếp hắn! Sắc mặt lập tức khó coi đến cực điểm.

Hắn hít sâu một hơi, nói: “Lời Nguyễn Thanh Thù nói không sai.”

Liễu Tương suy nghĩ một chút, nói: “Không biết xấu hổ sao?”

Tạ Hành hung dữ nhìn chằm chằm nàng không nói gì.

Liễu Tương chớp mắt, lại tiến gần hắn thêm vài phần: “Ta không quan

tâm.”

“Nếu thế tử nguyện ý tha thứ cho ta lần này, ta cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ mơ tưởng đến thế tử nữa, đợi việc mật chỉ xong xuôi, ta nhất định sẽ biến mất khỏi trước mặt thế tử sạch sẽ, không bao giờ xuất hiện trước mắt thế tử nữa, như thế nào?”

Tạ Hành vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, trong đôi mắt của nữ nhân điên này toàn là ý đồ xấu, làm gì có chút tình ý nào.

Trong nháy mắt hắn đã hiểu ra điều gì đó, nàng có lẽ thật sự thích vẻ ngoài của hắn, nhưng nếu nói đến bước xa hơn, e rằng nàng căn bản chưa từng nghĩ đến.

Nàng đang lừa hắn.

Tạ Hành cũng dần dần bình tĩnh lại, sau một hồi lâu đột nhiên nói: “Ý của cô là thích ta?”

Liễu Tương nhìn khuôn mặt hắn, gật đầu: “Ừm, thích.”

Thích khuôn mặt này của hắn cũng là thích.

“Tốt lắm.”

Tạ Hành khẽ nhếch môi, cúi đầu lại gần nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta chưa cưới cô chưa gả, nếu cô đã thích ta như

vậy, ta sẽ đi cầu Thánh thượng ban hôn cho chúng ta, thế nào?”

Liễu Tương vốn đang ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này hắn cúi đầu xuống, chóp mũi của hai người gần như chạm

vào nhau, nhưng Liễu Tương vẫn cố gắng không lùi lại.

Nhưng sự kinh ngạc trong mắt lại khó có thể che giấu.

Tạ Hành không bỏ lỡ vẻ hoảng loạn thoáng qua trong mắt nàng, càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng, tiếp tục nói: “Sao vậy? Không phải thích ta sao? Không muốn gả cho ta sao?”

Liễu Tương cuối cùng cũng không nhịn được lùi lại một bước, hắn bị nàng chọc giận đến mức nói nhảm sao?

Nhưng trong tình huống này, nếu nàng từ chối thì đồng nghĩa với việc thừa nhận những lời nàng vừa nói đều là giả, nên lắp bắp nói: “Ta thích thì có thích, nhưng… nhưng cũng không thể ép buộc thế tử, ta biết thế tử không thích ta, ta…”

“Vậy thì sao?”

Tạ Hành thản nhiên cắt ngang lời nàng, trong đôi mắt phượng toàn là vẻ trêu chọc: “Nữ tướng quân đầu tiên của triều đại, ta không thiệt, dù không thích cũng có thể cưới, dù sao bổn thế tử vẫn có thể nạp thiếp.”

Sắc mặt Liễu Tương lập tức sa sầm.

Nạp thiếp?

Cưới nàng, hắn còn muốn nạp thiếp?

Mặc dù tính tình Liễu Tương xưa nay hòa nhã dễ nói chuyện, nhưng dù sao cũng là tướng quân dày dạn sa

trường, đã sớm nhiễm đầy sát khí, khi lạnh mặt xuống trông khá đáng sợ.

Đồng thời, tay nàng vô thức siết chặt cổ tay Tạ Hành, Tạ Hành đau đến nhíu mày, không nhịn được quát lớn:

“Buông ra!”

Nàng đột nhiên phát điên cái gì vậy!

Liễu Tương đột nhiên hoàn hồn, lực đạo giảm mạnh.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Hành với vẻ mặt phức tạp, rất nhanh đã hiểu ra, Tạ Hành cũng giống như nàng, nói tớ

hôn chẳng qua chỉ là một hồi đọ sức với nàng, căn bản không hề để tâm.

Lúc này ai nhận thua trước người đó sẽ thua.

“Có lẽ thế tử đã quên ta xuất thân tướng môn, nếu thế tử muốn nạp thiếp, ta liền dựng một thanh đao ở cửa, ta

muốn xem cô nương nhà nào dám bước vào.” Liễu Tương thản nhiên nói.

Ấn đường Tạ Hành hơi động, hắn đúng là đã xem thường nữ nhân điên này rồi.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tạ Hành cong mày, cười nhìn Liễu Tương, giọng nói ôn hòa chưa từng thấy: “Được,

bổn thế tử nghe theo cô, không nạp thiếp, bây giờ liền vào cung.”

Liễu Tương: “…”

Tuy nàng biết hắn đang phân cao thấp với nàng, nhưng khoảnh khắc này, trái tim nàng vẫn không khống chế được mà lỡ một nhịp.

Trời mới biết khi người này cười lên dùng giọng điệu như vậy nói những lời như vậy là một sự cám dỗ chết

người đến mức nào, dù biết rõ hắn đang diễn trò.

Liễu Tương thầm than trong lòng, đến nước này, vở kịch không diễn tiếp được nữa.

Tiếp tục nữa, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể hối hận, nhưng sợ là nàng sẽ muốn giả thành thật.

Mỗi một điểm của người này đều đúng vào chỗ nàng thích.

Không chỉ là khuôn mặt và dáng người, còn có cả tính cách ngang tàng kia, không một điểm nào không cám dỗ

nàng.

Tống Trường Sách nói thật sự rất đúng!

Nàng thật sự sớm muộn gì cũng sẽ chết vì sắc đẹp!

Cuối cùng, Liễu Tương là người đầu tiên dời mắt, nhận thua.

Nàng buông Tạ Hành ra, lùi về sau hai bước.

Tạ Hành từ trên cao nhìn xuống nàng, khinh thường hừ một tiếng.

Dọa hắn, chút đạo hạnh này của nàng còn chưa đủ đâu.

“Ta biết thế tử đang nói đùa, nhưng bây giờ chúng ta cứ giằng co như vậy cũng không có ý nghĩa gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến độ của vụ án, thế tử muốn ta bồi tội thế nào cũng được.” Liễu Tương nghiêm mặt nói.

Tạ Hành xoa xoa cổ tay vừa bị nàng bóp đến đau, nghe vậy theo bản năng định từ chối, lại vô tình liếc thấy mu bàn tay hơi đỏ của Liễu Tương, khớp ngón tay thậm chí còn trầy da chảy máu.

Hắn hơi sững sờ, sau đó mới phản ứng lại đây hẳn là lúc nãy hắn giãy giụa, vách đá đã làm trầy tay nàng.

Vừa rồi nàng vẫn luôn dùng mu bàn tay lót dưới cổ tay hắn.

Khóe môi Tạ Hành mấp máy vài lần, cuối cùng vẫn nuốt lại câu “nằm mơ”.

Rất lâu sau, Tạ Hành lạnh giọng nói: “Được.”

Nể mặt nàng một lòng trừ gian tế, hắn có thể nhịn thêm một lần nữa.

Liễu Tương vốn tưởng còn phải tốn thêm một phen miệng lưỡi, nghe Tạ Hành đồng ý, nàng ngẩn người một lúc

lâu mới phản ứng lại, vẻ mặt đầy kinh hỉ nói lời cảm tạ: “Đa tạ thế tử.”

Tạ Hành dời mắt khỏi mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Như lời cô nói, chuyện mật chỉ xong xuôi chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, nhưng nói miệng không bằng chứng.”

Liễu Tương lập tức gật đầu: “Ta về sẽ lập cho thế tử một tờ giấy cam đoan.”

Tạ Hành khinh thường hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Liễu Tương thấy động tác xoa cổ tay của hắn, vội vàng đuổi theo, áy náy nói: “Tay thế tử không sao chứ? Vừa rồi thật xin lỗi.”

Tạ Hành lập tức buông cổ tay ra: “Không sao!”

Khi hắn hạ tay xuống, Liễu Tương tinh mắt thoáng thấy một vết đỏ mờ trên cổ tay hắn.

Làn da trắng nõn mịn màng của công tử được nuông chiều từ bé khiến vết đỏ càng thêm rõ ràng.

Liễu Tương biết rất rõ vừa rồi nàng không làm hắn bị thương, trong lòng không khỏi lại một lần nữa thầm than,

người như hắn nếu ở vài tòa thành biên quan, tuyệt đối có thể gây nên một trận phong ba bão táp.

“Thế tử, lát nữa ta sẽ đi giải thích rõ ràng với Nguyễn cô nương.”

Tạ Hành nhíu mày, một lát sau, nói: “Không cần.”

Sao hắn lại không biết tâm tư của Nguyễn Thanh Thù, nhưng hắn không có hứng thú.

Nếu nàng ta có thể nhân cơ hội này mà từ bỏ ý định thì càng tốt, tránh sau này làm quá ầm ĩ, dù sao cũng là biểu muội của Tạ Đạm.

Liễu Tương không nghĩ nhiều, gật đầu ừ một tiếng.

Sau đó, cả hai đều không nói gì nữa, cho đến khi quay về vườn.

Kiều Nguyệt Thù nhìn thấy hai người từ xa liền chạy đến, nàng ấy trước tiên hành lễ với Tạ Hành, rồi vội vàng đi

đến bên cạnh Liễu Tương, khoác tay nàng nhỏ giọng hỏi: “Chiêu Chiêu biểu tỷ, không sao chứ?”

Liễu Tương lặng lẽ giấu mu bàn tay vào trong tay áo, lắc đầu nói: “Không sao.”

May mà hôm nay nàng mặc váy tay rộng, còn có thể che giấu được.

Nhưng Kiều Nguyệt Thù không nhìn thấy, Tạ Thiệu lại nhìn thấy.

Nhưng thấy Liễu Tương cố ý che giấu, hắn ta chỉ khẽ nhíu mày, không lên tiếng.

Tạ Đạm đi về phía Tạ Hành, thấy sắc mặt hắn tuy khó coi, nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy, liền nói: “Nên đi xem lễ rồi.”

Tạ Hành khế ừ một tiếng.

Sau đó, mọi người tách ra đi đến nơi làm lễ.

Tạ Hành và những người khác đi phía trước, Liễu Tương và Kiều Nguyệt Thù thì đi ở xa xa phía sau.

Khi họ đến nơi, lễ cập kê đã bắt đầu.

Kiều Nguyệt Hoa đang tìm kiếm hai người, thấy hai người đi vào liền vội vàng ra đón, Kiều Nguyệt Thù vẫy tay với nàng ấy, bước nhanh tới, đúng lúc này, có thị vệ chặn Liễu Tương lại.

Liễu Tương nhận ra hắn, là thị vệ thiếp thân của Tạ Thiệu.

“Vân Huy tướng quân, đây là đồ điện hạ đưa cho ngài.”

Liễu Tương không khỏi ngẩn ra, nàng nhanh chóng ngước mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy Tạ Thiệu đang ngồi trên ghế, có lẽ là nhận thấy ánh mắt của nàng, hắn ta cũng nhìn về phía nàng.

Lúc này người đông mắt tạp, Liễu Tương sợ thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, vội vàng nhận lấy lọ thuốc, khẽ gật đầu với Tạ Thiệu để tỏ lòng cảm ơn.

Sự xuất hiện của Thái tử, Nhị hoàng tử và Tạ Hành khiến Vân quốc công phủ được sủng ái mà kinh ngạc, Vân phu nhân càng cười đến mức miệng không ngậm lại được.

Những người bên dưới đều như đang suy tư điều gì đó, phải biết rằng với những bữa tiệc thông thường, mời được một trong số những vị này đã khó, vậy mà hôm nay lại cùng xuất hiện tại lễ cập kê của Vân Lục cô nương, thật khó mà không khiến người ta dò xét ý nghĩa sâu xa đằng sau.

Xét cho cùng, Vân Lục cô nương ôn nhu động lòng người, đoan trang hào phóng, như hoa sen mới nở, mà những vị này đều chưa cưới vợ, bất kể được vị nào để mắt tới, đối với Vân quốc công phủ mà nói đều là vận may từ trên trời rơi xuống.

Nhưng cho đến khi lễ cập kê kết thúc, mấy người họ đều không có biểu hiện rõ ràng, cũng không đưa ra bất kỳ món quà cập kê nào mang tính ám chỉ, mọi người chỉ dám suy đoán trong lòng, không dám bàn tán công khai. Tuy nhiên, dù họ không có ý gì, nhưng việc Thái tử đích thân đến dự lễ cập kê cũng đủ để Vân lục cô nương tìm được một mối hôn sự tốt hơn.

Tất nhiên, Vân Quốc công phủ trong thời gian ngắn sẽ không dám vội vàng định thân, cần phải xác định mấy vị này thật sự không có ý gì mới dám bàn chuyện cưới xin.

Lễ cập kê kết thúc, khách khứa lần lượt vào chỗ ngồi, nam nữ ngồi riêng, ở giữa ngăn cách bởi một tấm bình phong.

Tiệc đã được nửa chừng, Tạ Hành đã ngồi không yên, đang định đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, thì thấy Kiều Nguyệt Thù đang đi qua bình phong hướng về phía sân sau, hướng đó đa phần là đi nhà xí, nếu là ngày thường hắn sẽ không quá chú ý, nhưng hôm nay, ánh mắt hắn lại dõi theo Kiều Nguyệt Thù.

Chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào chuỗi chuông bạc trên eo nàng ấy.

Tuy màu sắc khác nhau, nhưng kiểu dáng lại giống hệt cái trong phòng ngủ của hắn!

Vừa rồi hắn bị Liễu Tương chọc giận đến mức căn bản không nhìn Kiều Nguyệt Thù, vậy mà lại không phát hiện ra chuỗi chuông trên eo nàng ấy!

Nhưng, sao có thể là Kiều Nguyệt Thù?

Trong lòng Tạ Hành sinh nghi, liền lấy cớ đi nhà xí rời khỏi chỗ ngồi.

Tạ Đạm cũng nhìn thấy Kiều Nguyệt Thù, và nhận ra ánh mắt của Tạ Hành vừa rồi, hắn ta suy nghĩ một lát, cũng đi theo.

Liễu Tương rời bàn tiệc trước Kiều Nguyệt Thù.

Hôm nay nàng nhắm vào Ninh Viễn Vi, cho nên dù thế nào nàng cũng phải nắm bắt cơ hội này để thử một hai

lần, vì vậy sau khi thấy Ninh Viễn Vi rời bàn tiệc, nàng lập tức đi theo.

Nhà xí gần bàn tiệc có hai cái.

Một là đi về phía đông nam đến hậu viện, hai là đi về phía đông bắc đến Lâm Thủy các.

Ninh Viễn Vi đi về hướng đông nam, chính là con đường núi giả mà Liễu Tương và Tạ Hành đã “đàm phán” trước

đó.

Liễu Tương đi theo từ xa, khi Ninh Viễn Vi đi ngang qua thác nước nhỏ, xuyên qua con đường nhỏ, nàng liền nắm bắt cơ hội ném viên đá trong tay ra, viên đá bay sượt qua tai Ninh Viễn Vi, nhưng hắn ta không hề hay biết. Mãi đến khi viên đá va vào núi giả bên cạnh, hắn ta mới giật mình dừng bước.

Ninh Viễn Vi nghi hoặc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía núi giả, dường như nghi ngờ viên đá rơi từ trên núi giả xuống, sau đó nhanh chóng rời đi.

Liễu Tương thu hết mọi phản ứng của hắn ta vào mắt.

Dù nhìn thế nào cũng không giống như đang che giấu thực lực, giống như nàng phán đoán trước đó, tên thư sinh này chỉ biết chút võ mèo cào.

Thân thủ như vậy có thể nhảy xuống từ mái nhà, nhưng tuyệt đối không thể leo lên được, mà nhìn dấu chân trên xà nhà trong phòng của Chử Công Tiện, người đó sau khi đặt chứng cứ đã rời đi theo đường cũ.

Như vậy, dường như có thể tạm thời loại trừ Ninh Viễn Vi khỏi diện tình nghi.

Liễu Tương trầm ngâm một lát, rồi quay người rời đi.

Hôm nay Thái tử, Nhị hoàng tử và Tạ Hành cùng đến dự tiệc cập kê của con gái út nhà Vân quốc công, điều này đã khiến nhiều đại thần trong triều tạm thời đến dự tiệc, trong đó có Hình bộ Thượng thư, ban đầu cũng định đến Vân quốc công phủ là Kiều Hựu Niên và Tống Trường Sách liền quyết định nhân cơ hội này đi gặp Chử Công Tiện.

Sau khi Chử Công Tiện trở thành trọng phạm, đã bị giam vào ngục tối.

Ngục tối là nơi Hình bộ giam giữ những tội phạm quan trọng, ngoài Thượng thư đại nhân ra, bất kỳ ai cũng không được phép đặt chân đến, hôm nay Thượng thư đại nhân rời khỏi Hình bộ, là thời cơ tốt nhất để bọn họ đi gặp Chử Công Tiện.

Nghi ngờ đối với Ninh Viễn Vi giảm xuống, vụ án lại không có tiến triển.

Bây giờ chỉ còn xem hai người bọn họ có thể lấy được manh mối hữu ích nào từ miệng Chử Công Tiện nữa hay không mà thôi.

Liễu Tương quay người đi về, đến ngã ba đường phía đông bắc, nàng nhìn thấy một người đang vội vã đi tới, theo bản năng cảnh giác, nàng liền lặng lẽ đi theo.

Nhưng vừa đi được vài bước, nàng đã bị gọi lại: “Vân Huy tướng quân.”

Liễu Tương dừng bước quay đầu lại, thấy là Tạ Thiệu, vội vàng chắp tay hành lễ: “Điện hạ.”

Tạ Thiệu đi đến gần nàng, nhìn vết thương trên tay nàng, lo lắng hỏi: “Sao không bôi thuốc?”

Liễu Tương nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao, đa tạ điện hạ đã tặng thuốc.”

Tạ Thiệu nhìn nàng một lúc, rồi hỏi: “Thuốc có mang theo trên người không?”

“Có.”

Liễu Tương gật đầu.

Tạ Thiệu liền đưa tay ra nói: “Đưa cho Cô.”

Liễu Tương theo bản năng lấy thuốc ra rồi mới phản ứng lại, đang định thu hồi thì Tạ Thiệu đã lấy lọ thuốc trong tay nàng.

Liễu Tương vội vàng lùi lại một bước: “Điện hạ, không được.”

Tạ Thiệu nhìn nàng một lúc, nói: “Vân Huy tướng quân sợ Cô sao? Hay là cảm thấy Cô có ý đồ khác?”

Liễu Tương nghe vậy nhanh chóng ngước mắt nhìn Tạ Thiệu, thầm nghĩ, hắn có ý đồ khác hay không chẳng lẽ trong lòng hắn không rõ sao? Trong khố phòng của phủ đến giờ vẫn còn để đủ loại lễ vật do hắn cứ cách vài ngày lại đưa tới.

Cô nương không giỏi che giấu suy nghĩ của mình, Tạ Thiệu liếc mắt một cái đã nhìn ra, hắn khẽ cười nói: “Vân Huy tướng quân cảm thấy Cô sẽ ép buộc người ta sao?”

Liễu Tương không chút do dự lắc đầu: “Thần không nghĩ như vậy.”

Nếu hắn thật sự muốn ép buộc người ta, cứ ban một đạo thánh chỉ tứ hôn xuống, nàng cũng không có quyền từ chối.

“Nếu vậy, Vân Huy tướng quân sợ cái gì?”

Tạ Thiệu ôn hòa nói: “Mấy hôm trước Cô đến thăm Vân Huy tướng quân, nhưng Vân Huy tướng quân lại luôn tránh mặt, chẳng lẽ có điều gì lo lắng sao?”

Liễu Tương mím môi, nhìn hắn muốn nói lại thôi.

Nàng trở về Ngọc Kinh đã được một thời gian, đối với một số quy tắc của Ngọc Kinh cũng coi như đã có hiểu biết nhất định, nếu hai nhà xem mắt, chỉ cần cô nương không thẳng thừng từ chối thì chính là có ý, chưa biết chừng ngày hôm sau bà mối đã đến cửa, mà hắn là Thái tử, ngay cả bà mối cũng không cần, chỉ cần một đạo thánh chỉ ban xuống, thì nàng sẽ không còn đường lui nữa.

Nàng sợ gây ra hiểu lầm gì, cho nên mới hết lần này đến lần khác tránh mặt.

Tuy rằng cả hai đều hiểu rõ, nhưng dù sao Tạ Thiệu cũng chưa từng bày tỏ rõ ràng, nàng cũng không thể nói thẳng ra như vậy.

Nhưng ánh mắt của nàng đã bán đứng suy nghĩ trong lòng, Tạ Thiệu mỉm cười ôn hòa: “Cô hứa, chỉ cần Vân Huy tướng quân không gật đầu, sẽ vĩnh viễn không có thánh chỉ tứ hôn.”

Liễu Tương nghe vậy sững sờ, nhìn Tạ Thiệu chằm chằm: “Thật sao?”

Tạ Thiệu gật đầu: “Cô nhất ngôn cửu đỉnh.”

Liễu Tương lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nàng biết Tạ Thiệu không phải là thích nàng, mà là cần thế lực của tướng quân phủ để củng cố ngôi vị Thái tử, mấy ngày này mỗi lần nghe Dương thị nói hắn lại đưa lễ vật đến là nàng lại lo lắng bất an, sợ rằng ngày nào đó vừa mở mắt ra, thánh chỉ đã được đưa đến phủ tướng quân.

Giờ đây được hắn hứa hẹn như vậy, tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng được buông xuống.

“Như vậy, Cô có thể bôi thuốc cho Vân Huy tướng quân rồi chứ?”

Tạ Thiệu nói xong cũng không đợi nàng trả lời liền tự ý nắm lấy tay nàng, nói: “Tuy rằng Vân Huy tướng quân là

nữ trung hào kiệt, không để tâm đến vết thương nhỏ này, nhưng thân thể tóc da đều là của cha mẹ ban cho, vẫn nên quý trọng một chút mới tốt.”

Lời nói của Tạ Thiệu đã đến mức này, nếu Liễu Tương còn từ chối nữa thì không chỉ tỏ ra quá kiểu cách mà còn

có phần không biết điều, nàng chỉ đành cung kính nói lời cảm tạ, để mặc Tạ Thiệu bôi thuốc cho mình.

Tạ Thiệu vừa thoăn thoắt bôi thuốc cho nàng, vừa nói: “A Hành từ nhỏ thân thể yếu ớt, chúng ta không khỏi nuông chiều yêu thương hắn nhiều hơn, mong Vân Huy tướng quân lượng thứ.”

Liễu Tương vội vàng nói: “Chuyện này là lỗi của thần, không nên tùy tiện nói bậy về thế tử, thế tử tức giận là lẽ đương nhiên.”

Tạ Thiệu không nói thêm gì nữa, lấy khăn ra bắt đầu băng bó, Liễu Tương đối với việc này khá bất ngờ, hắn là Thái tử sao lại thành thạo việc này như vậy?

Hình như nhìn ra sự nghi ngờ của Liễu Tương, Tạ Thiệu khẽ cười nói: “Trước đây đệ đệ nghịch ngợm thường xuyên bị thương, lại không chịu để hạ nhân đụng vào, mỗi lần đều là Cô dỗ dành hắn bôi thuốc.”

Liễu Tương ồ một tiếng.

Hoàng hậu tuy chỉ có Thái tử là đích tử, nhưng trong triều còn có mấy vị hoàng tử nhỏ tuổi, cũng không biết hắn nói là vị nào.

“Xong rồi.”

Tạ Thiệu buông tay Liễu Tương ra, đưa thuốc cho nàng, nói: “Đây là thuốc trị thương tốt nhất, bôi thêm một hai ngày nữa vết thương sẽ khỏi, sẽ không để lại sẹo.”

Liễu Tương cung kính chắp tay cảm tạ: “Đa tạ điện hạ.”

Tạ Thiệu ôn tồn nói: “Vân Huy tướng quân không cần khách sáo với Cô như vậy, chắc hẳn Vân Huy tướng quân

cũng biết nhiều năm trước phụ hoàng và Liễu đại tướng quân từng là bạn học, và đều bái Đế sư làm thầy, nếu theo cách nói này, Cô xem như là sư huynh của Vân Huy tướng quân.”

Liễu Tương: “..”

Điều này có hơi gượng ép không?

“Nếu Vân Huy tướng quân không ngại, sau này Cô gọi Vân Huy tướng quân bằng tên được không?” Tạ Thiệu lại nói.

Liễu Tương không thể từ chối, chỉ đành nói được.

Tạ Thiệu liền mỉm cười nói: “Vậy sau này Cô gọi nàng là A Tương nhé, đúng rồi, đầu tháng chín Cô muốn đến Dữ Hạc sơn trang nghỉ mát vài ngày, A Tương có thể cùng đi không?”

Liễu Tương đương nhiên sẽ không đồng ý, nhưng vừa định mở miệng từ chối thì Tạ Thiệu lại nói: “A Tương có chỗ không biết, kỳ thực hàng năm vào lúc này đều mời rộng rãi các thanh niên tài tuấn đến Dữ Hạc sơn trang nghỉ mát, cùng nhau thảo luận văn chương sách lược, cầm kỳ thư họa, nên mới có tên là Dữ Hạc thi hội, các quý nữ có tài cũng đều nằm trong danh sách khách mời, hai muội muội Kiều gia cũng sẽ tham gia, Kiều tam muội muội đã liên tiếp hai năm giành quán quân trong cuộc thi thi đấu thơ từ, được xưng tụng là đệ nhất tài nữ Ngọc Kinh, năm ngoái Tứ muội muội còn đoạt giải nhất trong cuộc thi múa.”

“Thì ra là vậy.”

Liễu Tương biết danh tiếng của hai tỷ muội Kiều Nguyệt Hoa trong lĩnh vực này, nhưng lại không biết nguyên nhân cụ thể là do đâu, nghe vậy không khỏi tán thán: “Tam biểu tỷ, Tứ biểu muội thật lợi hại.”

Tạ Thiệu mỉm cười nói: “Trong Dữ Hạc thi hội cũng có thi cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó nếu có thể được chiêm ngưỡng phong thái của tướng quân, nhất định là một chuyện may mắn lớn trong đời.”

Trong lòng Liễu Tương có chút dao động, nhưng nàng luôn cảm thấy không thể tùy tiện đồng ý, bèn nói: “Điện hạ có thể cho phép thần suy nghĩ một chút không?”

Tạ Thiệu tự nhiên gật đầu: “Được.”

“Vậy Cô sẽ chờ tin tốt.”

Liễu Tương vội vàng chắp tay tạ ơn, sau đó hai người liền đơn giản cáo từ nhau.

Tạ Thiệu xoay người đi về phía hậu viện, Liễu Tương vẫn nhớ người vừa nãy, tiếp tục đi tìm.

Khi Tạ Hành vội vàng đuổi theo ra thì đã không thấy bóng dáng Kiều Nguyệt Thù đâu nữa.

Hắn do dự một lát ở ngã ba đường, rồi chọn hướng đông bắc.

Con đường hướng đông nam có tầm nhìn rộng hơn, mà hắn là đuổi theo Kiều Nguyệt Thù ra đây, Kiều Nguyệt Thù không nhanh bằng hắn, nếu nàng ấy đi hướng đông nam, hắn hẳn là có thể nhìn thấy bóng người.

Tạ Hành chậm rãi đi đến đình nghỉ mát bên hồ chờ đợi, nếu Kiều Nguyệt Thù đi ra, hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy bóng người đâu, hắn do dự vài lần rồi quyết định đi tìm tiếp.

Nhà xí ở chỗ này nằm ở hướng tây nam của hồ, có thể đi vào theo một con đường nhỏ lát đá cuội, mà đi dọc theo bờ hồ cũng có thể đến tiền viện, Tạ Hành nghi ngờ Kiều Nguyệt Thù có thể không quay lại đường cũ, mà đi theo con đường nhỏ đến tiền viện luôn.

Ngay lúc hắn định bước nhanh hơn thì đột nhiên bị thứ gì đó lóe qua.

Hắn nheo mắt nhìn kỹ, thì thấy trong bụi cỏ rơi một chiếc chuông bạc màu đỏ, hắn nhíu mày rồi cúi xuống nhặt lên, dưới ánh mặt trời, hoa văn trên chiếc chuông nhỏ màu đỏ đặc biệt rõ ràng, ngoài màu sắc ra thì giống hệt chiếc trong phòng ngủ của hắn.

Cũng chính là chuỗi Kiều Nguyệt Thù đeo ở eo vừa nãy, rất có thể là nàng ấy đánh rơi khi đi ngang qua đây. Nhưng linh cảm báo cho Tạ Hành biết có điều gì đó không ổn, bởi vì hắn sốt ruột muốn hỏi Kiều Nguyệt Thù xem chuỗi chuông này từ đâu mà có nên hắn đi nhanh hơn, hơn nữa lại ra vào cùng Kiều Nguyệt Thù, dù nàng ấy có nhanh đến đâu cũng không thể bỏ xa hắn một khoảng cách lớn như vậy.

Tạ Hành nắm chặt chuỗi chuông, nhìn về phía nhà xí, đáy mắt lóe lên vẻ u ám.

Ngọc Kinh trông thì hào nhoáng, nhưng thực chất phía sau không biết ẩn giấu bao nhiêu bí mật đen tối, nhất là những thủ đoạn bỉ ổi ở hậu viện càng khó lòng phòng bị, Kiều Nguyệt Thù không hiểu chuyện đời, không đề phòng người khác, rất dễ bị lừa!

“A Hành?”

Khi Tạ Hành đang định đi qua, Tạ Đạm đã đuổi theo, hắn ta vẫn luôn đi theo sau Tạ Hành, thấy Tạ Hành nán lại nơi này đã lâu, hắn ta liền cảm thấy có gì đó không đúng, bèn tiến lên nói.

Tạ Hành không quay đầu lại, cũng không hỏi hắn ta tại sao lại ở đây, chỉ nhìn chằm chằm chuỗi chuông trầm

giọng nói: “Kiều Nguyệt Thù có thể đã xảy ra chuyện!”

Lúc này Tạ Đạm cũng nhìn thấy chuỗi chuông trong tay hắn.

Hắn ta nhớ rất rõ, hôm nay Kiều Nguyệt Thù có đeo một chuỗi chuông màu đỏ ở eo.

Sắc mặt Tạ Đạm thay đổi, nhanh chóng đi về phía nhà xí.

Tạ Hành nắm chặt chuỗi chuông, bước nhanh đuổi theo.

Từ con đường nhỏ ven hồ đến nhà xí, ở giữa phải đi qua một cánh cổng vòm bằng gỗ lê rất lớn, sau đó xuyên qua một đầm sen, đi vòng qua bên trái đầm sen là một hành lang, đi tiếp về phía trước là nhà xí, còn bên phải đầm sen là một núi giả, không gian hẹp, nối liền với một khu vườn ven hồ.

Cũng chính là khu vườn mà các tiểu thư khuê các đã đến để gặp Thái tử, Nhị hoàng tử và Tạ Hành trước đó.

Tạ Hành không nhanh bằng Tạ Đạm, hắn còn chưa đi qua cổng vòm bằng gỗ lê, đã nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của Tạ Đạm.

“Kiều tứ cô nương!”

Tim Tạ Hành chùng xuống, bước nhanh vào trong.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn đã thấy Tạ Đạm toàn thân ướt sũng đang cởi áo khoác ngoài ra để bọc lấy Kiều Nguyệt Thù cũng đang ướt sũng và bất tỉnh, còn Liễu Tương không biết xuất hiện từ lúc nào đã ném người đang xách trên tay xuống đất.

Tạ Hành sắc mặt u ám nhìn chằm chằm nam tử đang bất tỉnh với quần áo ướt sũng, mơ hồ cảm thấy hơi quen, chắc là người tham dự bữa tiệc hôm nay.

Hắn lại ngước mắt nhìn Tạ Đạm, lúc này ánh mắt Tạ Đạm đỏ ngầu đáng sợ, sát khí tỏa ra khắp người, Tạ Hành chưa bao giờ thấy hắn ta như vậy, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

Cả Kiều Nguyệt Thù và Liễu Tương đều ướt sũng, hắn quay mặt đi, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Liễu Tương cũng tràn đầy sát khí, giọng nói lạnh lùng chưa từng thấy: “Ta đi từ hướng đông nam đến, ở ngã ba đường thấy hắn ta lén lút, sinh nghi liền đi theo, đến đây thì thấy hắn ta đang kéo Tứ muội muội ở trong nước.” Nói xong, nàng nhìn Tạ Đạm, nói: “May mà nhị hoàng tử đến kịp thời, đã cứu Tứ muội muội lên trước.”