Liễu Tương cũng nhíu mày.
Lúc này, Tạ Hành đột nhiên hỏi một người bán hàng rong bên đường: “Có thấy một nam tử mặc áo xanh, dáng người cao gầy, khoảng ba mươi tuổi, chân hơi khập khiếng, mang theo bọc đồ từ nơi này đi ra không.”
Người bàn hàng rong ngước mắt nhìn mấy người, thấy không có ai mặc quan phục, liền im bặt không nói.
Kiều Hựu Niên lập tức hiểu ý, từ bên hông móc ra một thỏi bạc vụn ném cho hắn ta, hẳn ta lập tức cười toe toét nói: “Vào trong đó rồi.”
Mấy người nhìn theo hướng ngón tay hắn ta chỉ, một lúc sau, vẻ mặt Kiều Hựu Niên phức tạp nhìn người bàn hàng rong: “Nhớ rõ ràng như vậy sao?”
Người bàn hàng rong nghe vậy liền phàn nàn: “Hắn ta chạy nhanh lắm, còn đụng vào quầy hàng của ta, ta gọi hắn ta dừng lại hắn ta cũng không để ý, cứ như chạy trốn vậy.”
Dứt lời, người bán hàng rong len lén nhìn mấy người.
Xem tình hình này, nói không chừng thật sự là chạy trốn!
Liễu Tương xoay người xuống ngựa, đỡ Tạ Hành xuống, rồi mới nhìn chăm chăm vào tấm biển nói:
“Hương Âm lâu, đây là nơi nào?”
Sắc mặt Tạ Hành khó coi, Kiều Hựu Niên sờ sờ mũi, một lúc sau mới nói: “Thanh lâu.”
Thanh lâu?
Liễu Tương còn chưa kịp phản ứng, Kiều Hựu Niên đã tiến lại gần hai người nhỏ giọng nói: “Vụ án này không thể công khai điều tra, nếu ta đi vào bị người ta bắt gặp lại không thể giải thích, sợ rằng sẽ làm tổn hại thanh danh của Kiều gia, ta đi chặn cửa sau, hai người vào xem thử.”
Tạ Hành tức giận gọi hắn lại: “Đứng lại!”
Hắn đi vào thì không làm tổn hại thanh danh sao?!
Kiều Hựu Niên nhìn ra lời hắn chưa nói hết, cười hề hề: “Thế tử cũng không thiếu chút này.”
Nói xong liền quay đầu bỏ đi, mặc kệ Tạ Hành gọi thế nào hắn cũng không để ý.
Liễu Tương: “..”
Nàng nhìn Tạ Hành với vẻ mặt phức tạp: “Làm sao bây giờ?”
Nàng chưa bao giờ đến loại địa phương này.
Tạ Hành nghiến răng nhìn chằm chằm bóng lưng
Kiều Hựu Niên.
Để hắn vào kỹ viện, tuyệt đối không thể!
Một lát sau, Liều Tương thay nam trang, cùng Tạ Hành bước vào Hương Âm lâu.
Vừa vào, liền có mấy cô nương xông tới, mùi phấn son nồng nặc, thấy Tạ Hành mặt đen như than, Liễu Tương vội vàng chắn trước mặt hắn ngăn cản các cô nương, móc ra một thỏi bạc, cười nói: “Muốn một gian phòng.'”
Tiền có thể sai khiến ma quỷ, rất nhanh đã có người tiến lên dẫn bọn họ đến một gian phòng thượng hạng.
Ánh mắt của người trong lầu đều rất tinh tường, tuy
Liễu Tương giả nam trang, nhưng nàng ta liếc mắt một cái đã nhận ra đây là nữ nhi, lại nhìn Tạ Hành bên cạnh mặc cẩm y hoa phục dùng quạt che nửa khuôn mặt, trong lòng đại khái đã hiểu rõ.
Đây chắc là công tử nhà nào đó lén lút hẹn hò với ngoại thất sau lưng vợ mình rồi, chuyện như vậy ở trong lầu không phải là hiếm thấy, thấy bọn họ đưa bạc đủ liền không hỏi nhiều mà rời đi ngay.
Trong phòng là mùi huân hương chất lượng kém, Tạ Hành khó chịu phẩy phẩy chiếc quạt trong tay, Liễu Tương áp tai vào cửa nghe quản sự rời đi, liền nói:
“Thế tử ở đây chờ một lát, ta ra ngoài tìm thử.”
Khuôn mặt của Tạ Hành quá bắt mắt, đi đến đâu cũng là sẽ bị người ta dòm ngó, không thuận lợi cho việc tìm người.
Tạ Hành cũng tự biết điều này, bực bội ừ một tiếng.
Liễu Tương vừa định ra ngoài, như nhớ ra điều gì liền quay đầu hỏi: “Thế tử vừa rồi nói hắn ta bị què chân?”
Tạ Hành không ngừng phẩy quạt, nói ngắn gọn:
“Trọng Vân đã tìm thấy người đó ở chợ đêm, là một tên trộm, hắn ta nói ngày xảy ra vụ việc hắn ta đi ăn trộm về, thấy có người từ trong nhà của Chử Công Tiện đi ra, hơn nữa tận mắt nhìn thấy người đó nhảy từ trên mái nhà xuống bị thương ở chân.”
Hắn lập tức bắt đầu điều tra xem trong danh sách có ai bị thương vào lúc đó, rất nhanh liền khoanh vùng Trương Áo, vừa đúng tên của người này nằm trong số năm người mà hắn phụ trách điều tra.
“Trong danh sách chỉ có Trương Áo vào ngày hôm sau khi xảy ra vụ việc, lúc đi làm, vì trời mưa đường trơn nên bị ngã ở bậc thang của Hàn Lâm Viện.”
Tạ Hành dừng một chút, lại nói: “Chúng ta vừa đến bên ngoài nhà hắn ta thì gặp những người đó, vừa nghe thấy tiếng đánh nhau hắn ta liền mang theo bọc hành lý bỏ chạy, hẳn là đã chuẩn bị từ trước.”
Liều Tương nghe xong trong lòng mừng rõ.
Như vậy, Trương Áo này có hiềm nghi lớn nhất!
Hương Âm lâu có ba tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai tầng ba đều là phòng riêng. Hắn ta trốn vào đây, chắc chắn không dám lảng vảng ở đại sảnh, hơn phân nửa là muốn tìm cơ hội chuồn ra ngoài.
Vậy nên lúc này hắn ta nhất định đang ở trong một căn phòng riêng nào đó rồi!
Liễu Tương chỉ có thể tìm từng phòng một.
Nhưng nếu cứ xông vào như vậy, khó tránh khỏi kinh động đến hộ vệ, vì thế, nàng tìm cơ hội đánh ngất một nha hoàn bưng trà rót nước trong lầu, thay y phục của nàng ta rồi giả làm người bưng trà bánh.
Những kẻ đang tầm hoan tác nhạc bên trong bị sắc đẹp của các cô nương hút hồn, phần lớn sẽ không chú ý đến một tiểu nha hoàn bưng trà, cứ như vậy tìm kiếm hết một tầng lầu, Liễu Tương đi lên tầng ba.
Cầu thang hẹp, nàng cảm nhận được có người đi xuống, liền cung kính cúi đầu nép sang một bên nhường đường.
Tay áo rộng lớn lướt qua trước mắt, Liễu Tương theo bản năng nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng người đó.
Không hiểu sao, nàng mơ hồ cảm thấy bóng lưng người này có hơi quen.
Nhưng lúc này việc bắt Trương Áo quan trọng hơn, nàng không suy nghĩ nhiều, xoay người đi lên tầng ba.
Lại dùng chiêu cũ, sau khi tìm được một nửa số phòng, nàng gõ cửa một căn phòng ở góc rẽ, nhưng bên trong không có tiếng đáp lại.
Liễu Tương nhíu mày, cẩn thận nghe ngóng.
Những căn phòng khác đều có tiếng đàn sáo hoặc tiếng cười nói, nhưng căn phòng này lại quá yên tĩnh!
Nàng liếc nhìn tấm biển treo bên cạnh, xác định đây là dấu hiệu có khách, liền quyết đoán đẩy cửa bước vào.
Vừa mở cửa, cảnh tượng trong phòng khiến nàng kinh hãi, đồng tử co rút lại.
Trên xà nhà, một dải lụa trắng treo lơ lửng.
Người đã tắt thở.
Sau khi kinh ngạc, Liễu Tương nhanh chóng bình tĩnh lại, đóng cửa vào phòng kiểm tra, rất nhanh liền phát hiện một tờ giấy nhận tội trên bàn trà bên cạnh.
Trong thư nhận tội, hắn ta khai báo toàn bộ tội ác của mình.
Bao gồm việc nghe lời người Bắc Cần giết Liễu lão quản gia, vu oan cho Chử Công Tiện, và còn giao ra bản đồ phòng thủ thành.
Liễu Tương đặt tờ giấy nhận tội xuống, nhanh chóng mở gói đồ bên cạnh, quả nhiên tìm thấy bản đồ phòng thủ thành đã mất.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng động, nàng vội vàng khôi phục lại hiện trường, rời khỏi căn phòng qua cửa sổ, sau đó thay lại y phục ban đầu, trở về phòng mình.
Tạ Hành đang đứng bên cửa sổ hóng gió, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.
Liễu Tương bước nhanh đến gần hắn, nói: “Người chết rồi.”
Chiếc quạt xếp trong tay Tạ Hành khựng lại: “Cô giết hắn ta?”
“Không phải ta.” Liễu Tương lắc đầu: “Hắn ta sợ tội tự sát, ta đến thì hắn đã tắt thở rồi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến một trận ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng người hô có người chết.
Liễu Tương nhanh chóng nói: “Hắn ta đã viết thư
nhận tội, còn giao nộp bản đồ phòng thủ thành, đợi quan binh đến sẽ phát hiện ra.”
Tạ Hành cau mày.
Bọn họ vừa mới tra ra được hắn ta thì hắn ta đã chết? Trùng hợp như vậy sao?
Trong lòng Liễu Tương cũng có nghi ngờ này.
Nàng vừa định mở miệng, ngẩng đầu lên liền phát hiện hai má Tạ Hành hơi ửng đỏ, trong lòng nàng giật thót, vội vàng hỏi: “Thế tử có chỗ nào không khỏe sao?”
Hôm nay gió lớn, chẳng lẽ lúc nãy nàng cưỡi ngựa quá nhanh, lại khiến hắn bị cảm lạnh rồi?
Tạ Hành khó chịu phe phẩy cây quạt xếp: “Không sao, hơi nóng.”
Nóng?
Nàng cảm nhận được một trận gió mát thổi vào từ cửa sổ, nhíu mày nhìn Tạ Hành lần nữa.
Hôm nay hắn mặc không nhiều, lẽ ra không nên nóng, sau vài lần suy nghĩ vẫn có chút không yên tâm, nàng không nói hai lời liền bắt mạch cho Tạ Hành.
Tạ Hành theo bản năng muốn hất ra, nhưng không thành công, bèn tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Cô làm gì vậy!”
Liễu Tương tuy không hiểu y lý, nhưng hành quân đánh trận thường xuyên bị thương, lâu dần cũng có thể sờ ra mạch tượng nông sâu.
Tạ Hành sau khi nhìn ra ý đồ của nàng thì hơi sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó không đúng.
Lúc nãy ở bên ngoài hắn không cảm thấy nóng, mà là sau khi vào đây, mới dần dần cảm thấy khó chịu.
“Mạch của Thế tử rất loạn, ngoài nóng ra còn có chỗ nào khó chịu không?”
Lúc này Liễu Tương ngẩng đầu nhìn hắn, có chút lo lắng hỏi.
Nàng không thể thăm dò cụ thể, nhưng mạch tượng này tuyệt đối không bình thường.
Tạ Hành hơi cụp mắt, ánh mắt vô tình rơi vào khuôn mặt nàng.
Nàng dường như không thích trang điểm, không tinh xảo như các quý nữ Ngọc Kinh, nhưng lại có ngũ quan tươi sáng, là kiểu nhan sắc khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, sống mũi cao thẳng, môi không son mà đỏ, đôi mắt đen trắng phân minh kia càng dễ dàng khiến người ta chìm đắm.
Trước đây hắn chưa từng nhìn nàng kỹ như vậy, mà giờ phút này lại cảm thấy tim đập thình thịch, thậm chí còn dâng lên một vài cảm xúc kỳ lạ.
Tạ Hành nhanh chóng dời mắt, nhắm chặt mắt lại.
Hắn chắc là bị bệnh rồi, nếu không sao lại có ý nghĩ như vậy với nữ nhân điên này, hắn có chút hoảng loạn hất tay Liễu Tương ra, quay người đối diện với cửa sổ, dường như muốn để cơn gió mát thổi cho mình tỉnh táo lại.
Liễu Tương nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, hắn rốt cuộc làm sao vậy?
Lúc này, hương thơm trong phòng bay tới, Liễu Tương nhíu mày quay đầu nhìn lại, liền thấy làn khói xanh lượn lờ bốc lên từ lư hương.
Trong nháy mắt, nàng lập tức hiểu ra điều gì đó!
Tuy nàng chưa từng vào thanh lâu, nhưng cũng đã từng nghe qua.
Những nơi này không được sạch sẽ, không thiếu những loại hương thơm có tác dụng đặc biệt.
Liều Tương lập tức kéo Tạ Hành quay người đi ra ngoài: “Thế tử, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
Tạ Hành bị nàng kéo loạng choạng, còn chưa kịp nổi giận thì lại nghe Liễu Tương nói: “Huân hương ở đây không bình thường.”
Tạ Hành sững người, nhanh chóng nhìn lư hương một cái, cũng hiểu ra điều gì đó.
Hắn mím chặt môi, không biết có phải tức giận quá mức hay không, nhất thời cũng quên hất tay Liễu Tương ra, mặc cho nàng kéo ra khỏi cửa.
Lúc này thi thể trên lầu ba đã bị phát hiện, quản sự đã báo quan, bọn họ thừa dịp hỗn loạn nhanh chóng rời khỏi thanh lâu, đến cửa sau gặp Kiều Hựu Niên.
Kiều Hựu Niên sau khi biết tình hình của Tạ Hành, không mấy để tâm nói: “Loại hương này không có vấn đề gì lớn, ra ngoài hóng gió một chút là được.”
Liễu Tương suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy nhị biểu ca ở đây trông coi nhé, muội đưa Thế tử đến sông hộ thành.”
Quan binh sắp tới, đến lúc đó người đông mắt tạp, nếu để người ta nhìn thấy Tạ Hành như vậy lại sợ xảy ra chuyện, mà lúc này sông hộ thành vẫn còn bị phong tỏa, là một nơi yên tĩnh hiếm có.
Trong lòng Kiều Hựu Niên mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng thấy sắc mặt Liễu Tương bình tĩnh, hơn nữa chuyện ở đây quan trọng hơn, liền không phản bác: “Ừ, đợi chuyện ở đây xử lý xong, ta sẽ qua tìm hai người.”
“Được.” Liễu Tương cũng không hỏi ý kiến của Tạ
Hành, kéo hắn lên ngựa liền chạy về phía sông hộ thành.
Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa bình thường rời khỏi Hương Âm lâu.
Nam nhân trung niên nhận khăn tay người hầu đưa tới lau tay, nói: “Nói với hăn ta, hậu hoạn đã được loại bỏ.”
Kẻ dưới nghe lệnh, hơi có chút không hiểu nói:
“Nhưng tại sao đại nhân không mang bản đồ phòng ngự thành đi?”
Trong mắt nam nhân trung niên lóe lên một tia hung ác: “Đồ giả.”
Hao tâm tốn sức gây náo loạn bấy lâu nay, cuối cùng lại là đồ nhái!
Kẻ dưới giật mình, không dám hỏi thêm nữa.
Trong lòng Tạ Hành nóng rang khó chịu, con ngựa xóc nảy chạm vào người phía sau càng thêm khó chịu, cho nên ngựa vừa dừng lại, hắn liền vội vàng xuống ngựa, Liễu Tương vững vàng đỡ hắn xuống, ngồi dưới gốc liễu bên bờ sông
“Tránh xa ta ra.”
Giọng Tạ Hành hơi khàn.
Liễu Tương biết tình trạng của hắn, hiểu rõ lúc này mình không nên đến gần hắn, liền xoay người lấy bình nước trên lưng ngựa đưa cho hắn, rồi đi đến gốc liễu bên cạnh ngồi xuống.
Gió sông thổi từng cơn, mát mẻ dễ chịu.
Trong lúc chờ đợi, Liễu Tương nhặt một mảnh đá mỏng bên cạnh ném xuống mặt nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.
Tuy nàng nhìn chằm chằm vào mặt sông, nhưng vẫn luôn chú ý đến người bên cạnh bằng khóe mắt, theo như lời Kiều Hựu Niên nói, một khắc hẳn là đủ rồi, nhưng theo thời gian trôi qua, tình trạng của Tạ Hành dường như không hề thuyên giảm.
Liễu Tương không nhịn được hỏi: “Thế tử có sao không?”
mới ổn.
Nếu thật sự không hết được vẫn phải đi tìm đại phu
Nhưng đợi mãi vẫn không có câu trả lời.
Liễu Tương do dự một lát, rồi đứng dậy chậm rãi đến gần, đến gần mới thấy trên trán hắn rịn một lớp mồ hôi mỏng, mày nhíu chặt, ửng đỏ trên gò má cũng chưa tan.
Trong lòng Liễu Tương giật thót, vội gọi: “Thế tử?”
Gọi mấy tiếng vẫn không thấy đáp lại, nàng đang định cúi xuống ôm hắn đi tìm đại phu, thì thấy hắn đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay nàng kéo một cái,
Liễu Tương không kịp đề phòng bị kéo về phía hắn, ngã vào lòng hắn.
“Thế tử?”
Tạ Hành ôm eo nàng, trong mắt ánh sáng u tối lưu chuyển.
Một lúc lâu sau, mới như đang nhẫn nhịn nói:
“Không phải đã bảo cô tránh xa ta ra sao?”
Liễu Tương vội vàng giải thích: “Ta thấy Thế tử không đáp lại tưởng là xảy ra chuyện, mùi hương này hình như hơi nồng, hay là vẫn nên đi y quán đi.”
Nàng thật hối hận đã tin lời Kiều Hựu Niên!
“Không đi.”
Tạ Hành không chút do dự từ chối.
“Nhưng Thế tử…”
“Cô nghĩ bổn Thế tử có thể đến y quán sao với cô bằng bộ dạng này sao?” Tạ Hành nhịn không được ngắt lời nàng.
Liễu Tương nghĩ cũng đúng.
Lỡ như bị người ta nhận ra, bọn họ thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nhưng cứ tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp.
Liễu Tương liếc mắt nhìn mặt sông, theo bản năng hỏi: “Thế tử biết bơi không?”
Bàn tay đặt trên eo nàng của Tạ Hành đột nhiên siết chặt, cả người dường như cứng đờ trong giây lát, sau đó nghiến rang nghiến lợi uy hiếp: “Nếu cô dám ném bổn Thế tử xuống sông, cô chết chắc.”
Liễu Tương nhìn hắn với vẻ mặt hơi phức tạp.
Là ảo giác của nàng sao? Hắn dường như rất sợ nước.
“Thế tử buông ta ra trước, ta đi lấy nước giúp Thế tử lau người có lẽ sẽ đỡ hơn.” Liễu Tương nói.
Nàng không thật sự muốn ném hắn xuống.
20:15 口
Vừa rồi nàng chỉ là theo bản năng hỏi một câu, sau đó liền ý thức được thân thể hắn yếu ớt, dù biết bơi hay không cũng không thể để hắn ngâm trong nước sông.
Nghe vậy, Tạ Hành mới nhận ra mình đang nắm chặt eo nàng, ánh mắt hơi lóe lên rồi nhanh chóng buông nàng ra.
Liễu Tương cầm bầu nước đi lấy nước sông lạnh, làm ướt khan tay, lau trán cho Tạ Hành.
Nước lạnh có thể làm giảm dược tính nhanh hơn.
Tạ Hành cũng biết điều này, để mặc nàng lau cho mình.
Cái lạnh trên trán quả thực khiến hắn dễ chịu hơn nhiều, nhưng không chỉ má hắn nóng bừng.
Liễu Tương cũng nhanh chóng nhận ra điều này, sau vài lần do dự, nàng thử kéo tay áo hắn lên để lau cánh tay cho hắn.
Những chỗ khác nàng không thể chạm vào, chỉ có thể bắt đầu từ những chỗ này.
Nàng nhẹ nhàng năm lấy tay hắn, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận.
Tạ Hành nheo mắt nhìn sang, bàn tay đó nhỏ hơn tay hắn rất nhiều, lòng bàn tay hắn úp xuống gần như có thế che phủ hoàn toàn, nhưng chính đôi tay trông có vẻ yếu ớt này lại có thể múa thương, giết địch.
Ngoại trừ háo sắc, nữ nhân này dường như không có gì khiến hắn chán ghét.
Đầu ngón tay hắn vô thức xoa nhẹ lên lớp chai trên tay nàng.
Động tác lau của Liễu Tương khựng lại, ngước mắt nhìn Tạ Hành, lại thấy hắn nhìn về phía mặt sông, không biết đang nghĩ gì.
Nàng khẽ nhíu mày, cụp mắt nhìn đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng và đều đặn cọ xát vào vết chai trên lòng bàn tay nàng.
Nàng biết nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ thật sự không nên ở riêng với nhau, nhất là sau khi hắn trúng xuân dược, nhưng biểu ca là người của Hình bộ, hắn ở lại đó sẽ thích hợp hơn, mà nàng cũng không biết Trọng Vân khi nào mới tìm được bọn họ, không thể bỏ mặc hắn một mình.
Cho dù sau này bọn họ không qua lại với nhau nữa, nhưng hiện tại bọn họ là đồng minh, là bạn đồng hành, dù thế nào nàng cũng phải đảm bảo sự an toàn cho hắn.
Mà nàng cũng sợ hai người ở riêng trong một phòng sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới đưa hắn đến bờ sông hộ thành.
Lúc này, nàng vô cùng chắc chắn lựa chọn của mình là đúng đắn.
Nàng hoàn toàn không thể cưỡng lại được khuôn mặt này.
Nếu hắn lại quyến rũ nàng, nàng càng không thể nhịn được.
Đương nhiên, nàng cũng biết hắn không phải đang quyến rũ nàng, chỉ là hành động vô thức dưới tác dụng của thuốc mà thôi.
Liễu Tương coi như không biết, lặng lẽ tiếp tục dùng khăn lạnh giúp hắn hạ nhiệt.
Khoảng nửa khắc sau, dược tính cuối cùng cũng dần dần giảm xuống.
Cơn nóng bức rõ ràng đã rút đi, nhưng tay hắn vẫn như vô thức nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay không buông.
Liễu Tương đưa tay chạm vào trán hắn, không còn nóng như lúc nãy nữa, sắc đỏ trên má cũng hoàn toàn biến mất, nàng cuối cùng cũng yên tâm, không lau cho hắn nữa.
Sau đó, nàng cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Nắm thì nắm đi, dù sao nàng cũng không mất miếng thịt nào.
Sau đó một khoảng thời gian dài, cả hai đều không nói gì.
Họ dựa vào cây liễu nhìn mặt sông, cảm nhận gió sông, trong lòng lại kỳ lạ bình yên.
Không biết qua bao lâu, Tạ Hành mới đột nhiên lên tiếng: “Cô cảm thấy, thật sự là tự sát vì sợ tội sao?”
Liễu Tương ngẩn người, rồi lắc đầu: “Quá trùng hợp.”
Đúng vậy, quá trùng hợp.
Giống tất cả những điều này đều xảy ra để thuận theo bọn họ.
“Khép lại vụ án này, Chử Công Tiện có thể ra ngoài.”
Tạ Hành lại nói.
Liễu Tương nhanh chóng hiểu ý hắn, nếu bọn họ khép án thì có thể bảo vệ Chử Công Tiện, nếu nêu ra nghi vấn tiếp tục điều tra, khó đảm bảo người tiếp theo tự sát vì sợ tội không phải là Chử Công Tiện.
Bên dưới vẻ ngoài yên bình của Ngọc Kinh này không biết còn bao nhiêu điều dơ bẩn.
“Vụ án này tuy kết thúc, nhưng chúng ta vẫn phụng mệnh điều tra gián điệp.”
Qua một lúc lâu, Liễu Tương nghiêng đầu nhìn Tạ Hành, nghiêm mặt nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày sự việc được sáng tỏ.”
Tạ Hành nghe vậy cũng quay đầu nhìn nàng.
Tuy kiên trì, nhưng không cố chấp, ở một mức độ nào đó cũng coi như là thông suốt.
Nhìn nhau một lúc, rồi lặng lẽ dời mắt.
Ban đầu, Tạ Hành kỳ thực không muốn bị cuốn vào những vòng xoáy này, hắn không biết mình có thể sống được bao lâu, hắn chỉ muốn sống thoải mái trong những ngày còn lại.
Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng muốn gừng, có người không muốn thấy hắn sống ung dung như vậy.
Đã không thể sống yên ổn cả đời, vậy thì cứ sống thật oanh liệt, hăn không sống tốt, thì bọn họ cũng đừng hòng sống tốt!
“Mọi thứ, mới chỉ là bắt đầu.” Tạ Hành nhìn chăm chằm mặt sông, trầm giọng nói.
Liễu Tương nghe vậy liền cười rạng rỡ: “Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Nàng vẫn luôn hướng tới sự phồn hoa náo nhiệt của
Ngọc Kinh, đến đây rồi mới dần dần biết được, đằng sau sự phồn hoa này không biết còn bao nhiêu âm mưu không thể lộ ra ánh sáng, thẩm thẩm luôn không cho nàng xen vào việc của người khác, nhưng bây giờ nàng được hoàng thượng giao cho nhiệm vụ điều tra vụ án, quang minh chính đại, nàng nhất định sẽ dốc hết sức lực trừng trị kẻ gian trừ bỏ cái ác, bảo vệ quốc gia!
Tạ Hành liếc nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, rồi lại quay đầu nhìn về phía mặt sông.
Gió sông lướt nhẹ, sóng gợn lăn tăn, bóng liễu rủ xuống, cảnh đẹp vô cùng, nhưng nụ cười kia cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí hắn, đặc biệt là đôi mắt kia, sáng ngời và kiên định, cực kỳ có sức cuốn hút.
Khác với tất cả những nữ tử mà hắn từng gặp.
“Đúng rồi thế tử, ta nghe nói Trần cô nương đã xảy ra chuyện, thế tử có biết không?” Đột nhiên, Liễu Tương hỏi.
Tạ Hành hoàn hồn, khẽ gật đầu.
Gió sông thổi đến, vài sợi tóc lướt qua má hắn, hơi ngứa, Tạ Hành theo bản nang đưa tay lên, lại đột nhiên phát hiện lòng bàn tay hắn đang nắm chặt một bàn tay khác.
Tạ Hành cứng người, chậm rãi quay đầu nhìn xuống.
Tay hắn nắm chặt tay nàng, rõ ràng không phải do nàng chủ động.
Có lẽ là hành động vô thức của hắn khi dược tính mạnh nhất lúc nãy.
Liễu Tương nhìn theo ánh mắt hắn, sợ hắn hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải ta…”
Nàng còn chưa nói hết, Tạ Hành đã nhanh chóng buông tay nàng ra, ngắt lời: “Ta biết.”
Liễu Tương ồ một tiếng, theo bản năng ngước mắt nhìn hắn, lại thấy vành tai hắn lại ửng đỏ.
Nàng biết rõ dược tính của hắn đã hết, vậy nên, đây là, thẹn thùng sao?
Mặc dù nàng theo bản năng cảm thấy từ này không hề phù hợp với Tạ Hành, nhưng… Liễu Tương cẩn thận nhớ lại, xác định trong những lời đồn đại về Tạ Hành mà nàng nghe được, không có bất kỳ điều gì liên quan đến sắc đẹp, hơn nữa, nàng chưa từng nghe nói hắn có bất kỳ thiếp thất nào, nếu vậy, thẹn thùng cũng có thể giải thích được.
Liễu Tương mim chặt môi quay đầu đi.
Nụ cười trong đôi mắt sáng ngời như sắp tràn ra.
May mắn là Tạ Hành không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ lại gây ra một trận ‘đại chiến’.
Qua một lúc lâu, Liễu Tương lên tiếng trước: “Ta nghe nói là xe ngựa bị lật giữa đường, thế tử có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Nàng vừa nhận được tin đã hỏi Liễu Xuân Vọng, con đường đó tuy khó đi, nhưng cũng không đến mức xe ngựa tự nhiên bị lật, lại còn khiến Trần cô nương ngã chết
Nàng luôn cảm thấy chuyện này không giống như tai nạn.
Tạ Hành đang nghĩ làm sao giải thích việc hắn nắm tay nàng một cách hợp lý, bất ngờ nghe Liễu Tương nói vậy, ngẫn người một lúc mới phản ứng lại, thản nhiên nói: “Không biết.”
Tâm nàng thật lớn, vậy mà không hề để ý chút nào?
Nếu là tiểu thư khuê các bình thường e rằng đã sớm sợ đến mất hết hồn vía rồi.
Liễu Tương ồ một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Thực ra trong lòng nàng đã có người tình nghi.
Trần gia ngày hôm đó đắc tội với nàng, Kiều gia, Tạ Hành cùng Nguyễn gia.
Kiều gia và Tạ Hành đều sẽ không làm chuyện như vậy, vậy thì chỉ còn lại Nguyễn gia.
Trần cô nương khai ra Nguyễn Thanh Thù, chính là triệt để đắc tội với Nguyễn gia, Nguyễn gia tự nhiên không thể dễ dàng buông tha cho nàng ta.
“Hôm qua, gia chủ Trần gia vì tham ô nhận hối lộ mà bị cách chức, chuyện con trai trưởng Trần gia cưỡng bức dân nữ bị phanh phui, bị đánh gậy một trận, gãy chân mất nửa cái mạng, Trần tam công tử lén lút mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, hại vô số người, đã bị đánh gậy đến chết, Trần gia bị xét nhà, nam đinh bị đày đi biên ải, nữ quyến đều bị đưa vào giáo phường ti.” Tạ Hành chậm rãi nói.
Liễu Tương nghe mà kinh hãi, vẻ mặt phức tạp nhìn
Tạ Hành.
Tạ Hành nhận ra ánh mắt của nàng, đại khái hiểu được ý nàng, nói: “Không phải là hãm hại.”
Liễu Tương hiểu ra.
Những tội này đều là Trần gia thực sự gây ra, chỉ là trước đây không bị người nào lôi ra, nhưng chuyện của Vân quốc công phủ đã bị ém xuống, bên ngoài không biết Trần gia đã thất thế, làm sao lại nghĩ đến việc điều tra Trần gia.
Hơn nữa, Nguyễn gia sau chuyện này đáng lẽ phải tạm thời tránh mũi nhọn, cho dù muốn tính sổ, cũng không nên ra tay vào lúc này.
Ngoại trừ Nguyễn gia, còn có thể là ai?
Đột nhiên, Liều Tương nghĩ đến Tạ Đạm.
Hôm đó nàng nhìn rất rõ, Tạ Đạm ôm Kiều Nguyệt Thù đang hôn mê bất tỉnh, cả người đều là sát khí, có vẻ như hắn rất quan tâm đến Kiều Nguyệt Thù, nhưng trước đây nàng chưa từng nghe nói hăn và
Kiều Nguyệt Thù có quan hệ gì.
“Là Nhị hoàng tử sao?”
Liễu Tương nghĩ không ra, liền trực tiếp hỏi.
Tạ Hành im lặng hồi lâu, mới trả lời nàng: “Không phải.”
Tạ Đạm đúng là muốn ra tay, nhưng đã bị người khác giành trước, nhưng đối với Tạ Đạm mà nói, cũng không phải là chuyện xấu.
Liễu Tương ngẩn người, không phải Tạ Đạm, vậy còn có thể là ai?
“Nguyễn gia cũng xảy ra chuyện.”
Tạ Hành chuyển chủ đề: “Trong phe cánh của
Nguyễn gia, đã có liên tiếp ba quan viên bị cách chức điều tra.”
Liễu Tương giật mình, đáp án lập tức hiện lên trong đầu.
Nhị hoàng tử dù thế nào cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với nhà mẹ đẻ như vậy, vậy thì chỉ còn một khả năng, Thái tử Tạ Thiệu.
Nhưng mà… Thái tử mà nàng biết ôn hòa lương thiện, cách hành sự nhanh chóng quyết đoán này rất không phù hợp với hắn.
Tạ Hành thấy nàng không nói gì, quay đầu lại nhìn thấy nàng hơi nhíu mày, gần như lập tức nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, khẽ cười nhạt một tiếng, nói: “Đêm Tạ Thiệu sinh ra, trận mưa lớn kéo dài nửa tháng đã tạnh, Khâm Thiên Giám cho rằng hắn mang mệnh tốt lành, vì vậy, vừa sinh ra đã được phong làm Thái tử.”
“Trước năm năm tuổi, hắn được Hoàng thượng đích thân dạy dỗ, sau đó các lão sư dạy hắn đều do
Hoàng thượng đích thân lựa chọn, cô cho rằng, vị trữ quân được cả nước dốc sức bồi dưỡng, chỉ dựa vào sự ôn hòa lương thiện là có thể ngồi vững ở
Đông Cung sao?”
Liễu Tương hiểu ý tứ trong lời nói của Tạ Hành, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Nhưng nhìn thì không giống giả vỜ.”
Tạ Hành nhíu mày, giơ tay gõ lên trán nàng, nói:
“Nói đầu óc cô lúc thông minh lúc ngốc nghếch quả thật không oan uổng cô mà, bổn thế tử cũng không nói hắn không ôn hòa lương thiện.”
Bị hắn đột nhiên gõ một cái, Liễu Tương vô tội ngước mắt nhìn.
Tạ Hành đại khái cũng ý thức được hành vi của mình có chút không ổn, hiếm khi kiên nhẫn nói: “Tạ Thiệu, Tạ Đạm là hai vị hoàng tử duy nhất từng được nuôi dưỡng bên cạnh Bệ hạ, Bệ hạ là minh quân đương thời, sao có thể dạy hư được?”
Dừng một chút, hắn lại nói: “Cho dù bọn họ có thủ đoạn riêng, nhưng cũng đều có điểm mấu chốt không thể chạm đến, hai chữ ‘Đức’ và ‘Thiện’, là hai chữ đầu tiên Bệ hạ dạy bọn họ, từng nét từng nét, cầm tay chỉ việc.”
Liễu Tương không khỏi tò mò hỏi: “Thế tử sao lại biết rõ ràng như vậy?”
Thậm chí còn biết chữ đầu tiên Bệ hạ dạy các hoàng tử là gì?
Tạ Hành vốn không muốn trả lời nàng, nhưng bị nàng nhìn chẳm chằm không chớp mắt, cuối cùng không nhịn được nói: “Bổn Thế tử cũng từng học bên cạnh Bệ hạ vài năm.”
Liễu Tương không giấu được vẻ kinh ngạc, trợn to mắt, theo bản năng nói: “Khó trách thế tử biết rõ ràng như vậy, nói như vậy, Bệ hạ cũng đã dạy thế tử viết chữ?”
Tạ Hành khẽ ừ một tiếng, sau đó lại nói: “Ta cũng giống như bọn họ.”
Khác biệt là, Thái tử và Nhị hoàng tử đều do Bệ hạ tự tay dạy dỗ, còn hắn bởi vì nhỏ tuổi, sau khi học xong từ Bệ hạ, hai người kia còn tự xưng là huynh trưởng, nhiệt tình xen vào dạy hắn, rõ ràng viết cũng chẳng ra sao!
Sau đó, mỗi lần như vậy, Bệ hạ phát hiện chữ viết của hắn không giống ai mới hạ lệnh không cho Thái tử và Nhị hoàng tử dạy bậy nữa, nhưng đã quá muộn, bây giờ hắn viết hai chữ đó ít nhiều đều có bóng dáng của bọn họ.
Hơn nữa, tên ngốc Tạ Đạm kia, chữ ‘Thiện’ luôn thiếu một nét ngang, còn kéo cả hắn xuống hố.
Liễu Tương đã hiểu.
Hai chữ đầu tiên Bệ hạ dạy thế tử cũng là ‘Đức’ và
‘Thiện’.
Nàng còn muốn hỏi thêm nhưng lại liếc thấy khóe môi Tạ Hành hơi nhếch lên, không khỏi ngẩn người.
Người này thật đúng là âm tình bất định, vừa rồi còn như bùi ngùi, lúc này lại như trời quang mây tạnh.
Nhưng mà cũng hiếm khi thấy hắn có tâm trạng tốt như vậy.
Sợ ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của hắn, Liễu Tương bèn quay đầu đi không hỏi nữa.
Nhưng trong lòng lại suy nghĩ tại sao Thái tử lại đột nhiên nổi trận lôi đình đi điều tra Trần gia, hơn nữa còn động đến Nguyễn gia.
Theo lý mà nói, chuyện xảy ra ở Quốc công phủ ngày hôm đó không liên quan đến Thái tử
“Sao vậy, cảm thấy hứng thú với Thái tử rồi à?”
Thấy Liễu Tương đột nhiên im lặng, Tạ Hành ngược lại nhìn nàng nói.
Liều Tương: “..”
Hắn rút ra kết luận này từ đâu vậy?
“Thật ra Thái tử là một lựa chọn không tồi, tính tình tốt, tướng mạo cũng tốt.”
Tạ Hành không đợi nàng mở miệng, lại nói: “Cô gả vào Đông cung, hắn sẽ bảo vệ cô cả đời vinh hoa phú quý, tương lai mẫu nghi thiên hạ, bất kỳ phi tần nào cũng không thể vượt qua…”
Liễu Tương càng nghe càng thấy hoang đường, không nhịn được ngắt lời hắn: “Thế tử cho rằng ta dựa vào cái gì mà mẫu nghi thiên hạ, dựa vào một cây thương sao?”
Tạ Hành nghẹn lời: ‘…”
Không ngờ, nữ nhân điên này cũng khá tự hiểu lấy mình đấy chứ.
“Hơn nữa, ta sẽ không chung chồng với bất kỳ ai.”
Liễu Tương nghiêm túc nói.
Tạ Hành nghe vậy không khỏi sững sờ, trong đầu lóe lên một hình ảnh.
‘Nếu ngài nạp thiếp, ta sẽ dựng một thanh đao ở cửa, ta muốn xem cô nương nhà nào dám bước vào’