Phần 5: Đầu óc tôi bối rối trong giây lát và tôi không thể phân biệt được giữa hai cuộc sống.
Có lẽ nào tôi chưa chế*t?
Tôi vẫn còn ở biệt thự, mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Đang lúc tôi đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng bị đẩy ra.
Hứa Triết bước vào.
“Dậy rồi?”
Trong tiềm thức tôi muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện toàn thân như tê liệt đến mức không còn sức lực.
“Đừng vùng vẫy nữa, em không thể cử động được.”
Tôi nghĩ đến Lưu Dĩnh trước khi cô ấy hôn mê: “Hứa Triết, anh có biết việc này là phạm pháp không?”
Hứa Triết tựa hồ nghe được một câu chuyện cười.
Đột nhiên hắn ta cười lớn.
“Hạn chế tự do? Trần Tiểu Khê, em vốn là của tôi!”
Hắn ta bước đến bên tôi, với ánh mắt hoang tưởng điên cuồng: “Em không biết sao, chúng ta vốn luôn là một cặp sống ở đây.”
Hứa Triết cũng trọng sinh? Vì cái gì chứ??
Vì đọc truyện ở fb Mật Đào (dịch truyện NT) ^^
Tôi hoàn toàn bình tĩnh lại: “Chúng ta vốn là một đôi sao? Hứa Triết, mỗi ngày ở bên anh đều dài như 1 năm, sống không bằng chết. Nếu không phải anh dùng cha mẹ ép buộc tôi, làm sao tôi có thể sống ở đây với anh?”
Nghe được lời của tôi, vẻ mặt hắn đầy kinh ngạc, “Em…”
“Ừ, tôi cũng có những ký ức trước đây.”
Tôi nhìn Hứa Triết “Cho nên kiếp này, tôi sẽ không bao giờ cho anh bất cứ cơ hội nào để làm tổn thương tôi nữa.”
Kiếp này cha mẹ tôi vẫn ở quê, sống rất tốt, tôi có thể tự chọn hướng đi cho cuộc đời mình.
“Làm sao tôi có thể làm tổn thương em? Không, Tiểu Khê, anh yêu em. Chúng ta đã ở bên nhau mười năm, là lỗi của anh, anh không nên để em một mình trong biệt thự, anh không nên để em cô đơn như vậy nếu không em đã không…..”
Hắn ta đột ngột ngừng lại.
Nhưng tôi biết rằng hắn muốn nói nếu không thì tôi đã không ch*ết.
Tôi nghe vậy muốn cười: “Hứa Triết, anh không hiểu sao? Tại sao tôi lại cố ở với anh sau khi cha mẹ tôi chết? Đó là vì tôi muốn thu thập bằng chứng và trả thù cho cha mẹ. Tôi đã chính mất nhìn thấy rồi, là anh hại họ.”
“Anh không muốn biết tại sao bí mật của công ty anh bị lộ ra ngoài, hay tại sao cảnh sát lại biết những việc bẩn thỉu mà anh cho là che giấu hoàn hảo? Tất cả đều là do tôi, mục đích của tôi là khiến nợ máu trả máu!”
“Đủ rồi!”
“Không đủ.” Tôi lập tức đáp lại “Tôi là người đã phóng hỏa sau khi anh vào tù. Tôi chỉ muốn anh mất đi tất cả.”
Bao gồm cả cơ thể anh từng chạm vào, tôi cảm thấy tôi bẩn rồi.
“Tại sao, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Kiếp trước tôi đã từ chối sự theo đuổi của Hứa Triết.
Và hắn ta lừa cha tôi vay tiền với lãi suất cao rồi ép tôi phải theo hắn. Cha tôi không muốn tôi phải sống khổ cực nên đã đến tìm bọn cho vay nặng lãi và bị đánh phải nhập viện.
Mẹ tôi ốm yếu không thể làm việc, còn bị cắt đi nguồn kinh tế. Tôi buộc phải theo Hứa Triết về nhà hắn.
Tôi nhìn Hứa Triết, cười lạnh nói: “Yêu? Anh xứng với từ này sao?”
Nói xong, tôi đứng dậy khỏi giường.
Hứa Triết bối rối: “Em, làm sao….”
“Làm sao tôi có thể cử động được?” Tôi dùng vẻ mặt vô cảm nhìn hắn: “Đời trước anh đã đánh thuốc mê tôi và cưỡng bức tôi, làm sao tôi có thể vấp ngã hai lần tại một điểm được?”
Khi tôi nói vậy, tôi làm một cử chỉ hướng về phía bên ngoài.
Cảnh sát ẩn nấp đã phá cửa.
Hứa Triết hoàn toàn phát điên, hắn nói với tôi: “Tiểu Khê, chúng ta hãy quên đi tất cả và bắt đầu lại, được không? Anh không quan tâm em đã làm gì, anh tha thứ cho em.”
Tôi thấy Giang Giới từ từ xuất hiện ở cửa.
Tôi chạy nhanh tới.
Đi ngang qua Hứa Triết, tôi nhỏ giọng nói: “Có thể bắt đầu lại, nhưng không phải với anh!”
Hứa Triết đã bị bắt đi.
Toàn thân tôi như mất hết sức lực, ngã gục trong vòng tay của Giang Giới.
Hmm trong số những lời tôi nói với Hứa Triết, có một nửa là thật, một nửa ra vẻ thôi, vì ban đầu tôi không ngờ Lưu Dĩnh sẽ hại tôi.
******
“Chồng ơi, anh không có gì muốn hỏi em à?”
Giang Giới lắc đầu, “Mọi việc đều kết thúc rồi.”
Đúng, tất cả đã kết thúc.
Đúng hay sai chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Từ giờ trở đi, tôi chỉ là vợ của Giang Giới.
“Khi nào có thời gian hãy đi cùng em đến thăm bố mẹ em nhé.”
Giang Giới cong môi và trả lời: “Được.”
11
Từ ngày đầu tiên tôi trùng sinh.
Tôi tìm cớ xin bố mẹ rời khỏi Tân Thị.
Trở về quê hương ở nông thôn.
Nghỉ hưu sớm khiến cuộc sống thoải mái hơn.
Họ không biết chuyện tôi kết hôn với Giang Giới, tôi cũng không dám nói cho họ biết.
***
Trong dịp Tết Nguyên đán năm nay, Giang Giới đã mang rất nhiều đồ Tết đến nhà tôi để chúc Tết và cầu hôn một lần nữa.
Vào tháng 3 cùng năm, chúng tôi cuối cùng cũng tổ chức đám cưới.
Sau hai kiếp, lần đầu tiên tôi được mặc váy cưới.
Cha mẹ của Giang Giới đã qua đời từ khi hắn còn nhỏ. Cho nên trưởng bối hai bên gia đình chỉ có cha mẹ tôi, và một vài người họ hàng xa của hắn.
Người đàn ông cúi chào và bưng trà khi đến trước cha mẹ tôi, hắn nghiêm trang gọi: “Cha, mẹ.”
Không hiểu sao tôi chợt nhớ đến kiếp trước của mình.
Khi tôi mất, Giang Giới đã gần 40 tuổi nhưng chỉ có một mình.
Tôi rất ít khi nghe được tin tức về hắn.
Cuộc sống của hắn khá đơn giản, có thể nói là tẻ nhạt.
“Nếu anh không cưới em, anh sẽ tìm cô vợ như thế nào?”
Đêm đó, tôi không khỏi hỏi Giang Giới.
“Anh không biết.” Giang Giới trầm ngâm một lát: “Không muốn tìm vợ, anh đã quen sống một mình rồi.”
“Vậy tại sao lúc đó anh lại đồng ý với đề nghị của em?”
Nghe vậy, Giang Giới dường như đang hồi tưởng lại.
Nghĩ đến điều gì đó, hắn nhếch môi.
Hắn nói: “Lúc đó anh nghĩ rằng nếu có thêm một người nữa thì tốt quá. Hơn nữa, cô ấy lại là một người vợ xinh đẹp như vậy”.
Mắt tôi mở to: “Vậy, anh chỉ nhất thời háo sắc thôi ư?”
“Đâu có. Anh còn để ý thẻ ngân hàng nữa.”
Giang Giới không nhịn được bật cười: “Nhìn thấy tiền liền có hứng thú.”
Nhìn thấy tôi bĩu môi, hắn hôn lên trán tôi nói: “Cảm ơn vợ đã cho anh một mái nhà.”
KHÔNG.
Tôi mới là người phải cảm ơn Giang Giới.
Cảm ơn anh vì đã chọn tôi. Cảm ơn anh vì đã cho phép tôi xông vào cuộc sống của anh, và tô điểm thêm những sắc màu.