20
Khi tỉnh dậy, thấy người đang chăm sóc mình lại là kẻ thù lớn nhất của mình, đây có lẽ là một trong mười điều tệ nhất đời người.
“Đừng nói thế.”
Tống Hoài Yến ung dung uống trà:
“Dù sao ta cũng là phu quân nàng cưới về bằng kiệu lớn tám người khiêng đấy.”
Ta nhìn quanh, thấy mình đang ở một căn viện nhỏ lạ lẫm:
“Bên ngoài đã thay đổi hết rồi phải không? Ngươi định giao ta cho Dương Mạc Lý để đổi lấy vinh hoa phú quý sao?”
Tống Hoài Yến cười nhạt không nói chỉ phe phẩy chiếc quạt trong tay. Phải đến khi ta nhìn hắn thật lâu, hắn mới gập chiếc quạt lại, gõ nhẹ vào đầu ta.
“Ứng Tô, nàng đúng là đồ ngốc,.”
Tính cả lần này, đây đã là lần thứ ba hắn gọi ta là “đồ ngốc” rồi, ta không nhịn được nữa:
“Cha ngươi bảo ta là đứa trẻ thông minh nhất đấy!”
“Ngươi cũng biết cha ta, cha ngươi, sao lại nghĩ chỉ có mình ngươi tuân thủ lời hứa, còn ta không thể bảo vệ ngươi?”
“Ai nói với ngươi rằng ta chiêu binh mãi mã là để giúp hoàng tử? Ta chẳng qua chỉ làm một giao dịch, cho hắn mượn một chốn thanh lâu mà thôi.”
“Vậy có nghĩa là…”
Đôi mắt ta sáng lên:
“Ngươi không phản bội, ngươi đã cứu Chu Mạc Mạc, nàng vẫn còn sống!”
“…” Tống Hoài Yến vẫn cười, nhưng ta thấy hắn lại sầm mặt, nghiến chặt răng.
“Có lúc ta thật sự muốn ném tình địch của mình vào biển lửa cho rồi.”
21
Ta nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, Tống Hoài Yến nắm lấy tay ta hỏi:
“Giờ thì yên tâm rồi chứ?”
Bên trong, Chu Mạc Mạc dù bị thương nặng nhưng vẫn hô hấp đều đặn trong giấc ngủ.
Ta cười “hì hì”, nhào tới ôm chặt lấy hắn, chân thành nói:
“Cảm ơn ngươi, Tống Hoài Yến!”
Tống Hoài Yến bị ta đánh mấy cái vào lưng liền ho khan vài tiếng, trông như thể hắn đang tái hiện dáng vẻ yếu đuối thường thấy của Tây Thi khi ôm ngực. Ta lo lắng cúi xuống hỏi:
“Ngươi không sao chứ?”
Không ngờ, Tống Hoài Yến liền kéo ta vào lòng, hương trà thanh khiết lan tỏa xung quanh, lúc này ta mới nhận ra mình chỉ đứng tới ngực của hắn.
Rõ ràng, Tống Hoài Yến cũng có cùng suy nghĩ, hắn thở dài:
“Lúc nào cũng cúi xuống nhìn ngươi từ ngực, tầm nhìn này thực sự không quen chút nào.”
Ta rời khỏi vòng tay của hắn, định nói vài lời cảm ơn như huynh đệ thân thiết vì tình nghĩa sâu đậm từ thuở nhỏ, nhưng ngay sau đó, Tống Hoài Yến lại lộ ra bộ mặt nham hiểm:
“Che giấu tiên hoàng đế là tội chết. Nếu muốn ta giúp, nàng phải trả giá chút gì đó chứ.”
Ta hơi lo lắng, vì giờ ta chẳng còn gì cả:
“Ngươi đành lòng nhìn bạn học cũ của mình chết không toàn thây sao?”
“Sao lại không đành lòng chứ?”
Tống Hoài Yến mỉm cười nhìn ta:
“Nàng ta suýt nữa cướp mất vị hôn thê mà ta đã nuôi dưỡng từ nhỏ.”
Tim ta bất giác đập mạnh.
Tống Hoài Yến tiến tới gần hơn, cúi xuống nhìn ta:
“Tô Tô, ta chưa bao giờ quan tâm đến việc ai là hoàng đế, ai là chủ cũ hay mới. Thay đổi triều đại chẳng có ý nghĩa gì.”
“Nàng chọn phe nào đi chunwg nữa thì ta cũng sẽ lo cho nàng một con đường an toàn, dù thất bại cũng có thể giúp nàng rút lui toàn vẹn. Nhưng còn ta, nàng có bao giờ thấy ta không?”
“Trong mắt nàng chỉ có bệ hạ, nàng sẵn sàng hi sinh vì nàng ta, nhưng có bao giờ nàng nghĩ, khi nàng chết, trên đời này sẽ có một kẻ sống trong tuyệt vọng không còn niềm vui không?”
Tống Hoài Yến từng bước ép sát, muốn tìm câu trả lời từ ta.
Ta thuận theo hỏi hắn:
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Trở thành thê tử của ta mãi mãi.”
Hắn khẽ cúi mắt:
“Đừng chỉ đơn thuần với danh nnghĩa là bảo vệ ta nữa.”
Ta nheo mắt cười, nhón chân lên ôm lấy hắn, hôn nhẹ lên má hắn:
“Được.”
Hắn thuận tay đeo chiếc vòng tay gia truyền vào tay ta. Ta thử gỡ nó ra, nhưng không tài nào tháo được.
Không hổ là Tống Hoài Yến, ngay cả đồ của hắn hay chính bản thân hắn, đã dây dưa rồi thì thật khó mà tháo ra được.
Ngoại truyện
“Vào nhà nhớ cẩn thận, nàng ấy vừa mất nước, tâm trạng không tốt, đừng quá kiêu ngạo.”
Ta đứng ngoài cửa dặn dò Tống Hoài Yến, hắn ngoan ngoãn gật đầu như một người trượng phu sợ thê tử vậy.
Nhưng vừa bước một chân vào nhà, hắn đã vui vẻ nói:
“Ồ, bệ hạ tỉnh rồi à? Sao người biết ta và Tô Tô vừa kết bái ba đời…”
Ta giẫm mạnh lên chân hắn rồi chạy đến giường của Chu Mạc Mạc:
“Ngươi ổn chứ?”
Nữ Đế xưa nay vốn chẳng mấy nghiêm túc, nhưng lúc này lại hiếm khi trầm tĩnh. Nàng nhìn Tống Hoài Yến đang đứng cạnh ta với ánh mắt bảo vệ:
“Cuối cùng các ngươi cũng thổ lộ lòng mình rồi nhỉ.”
Ta hổ thẹn nói:
“Đừng nghe hắn nói nhảm, thực ra chính hắn đã cứu ngươi trong trận hỏa hoạn.”
“Hừm!”
Tống Hoài Yến nhàn nhạt đáp:
“Nói thật, khi để yên cho Thược Dược, ta cũng từng có chút ý định muốn loại bỏ ngươi. Nếu không có ngươi, ta và Tô Tô bây giờ đã có mười đứa con béo tốt rồi.”
Ta lại giẫm lên chân hắn một cái. Không ngờ bao năm rồi mà Tống Hoài Yến vẫn còn ghi hận chuyện này!
Chu Mạc Mạc cũng không giận, nàng bình thản nói:
“Giờ trẫm sẽ hủy bỏ thánh chỉ về việc không cho ngươi lưu lại hậu nhân nữa.”
Tống Hoài Yến lúc này mới hài lòng gật đầu.
Ngoài cửa, tiếng pháo vang lên tưng bừng, khắp nơi là cảnh tượng hân hoan.
Chu Mạc Mạc ngỡ ngàng:
“Đó là gì vậy?”
Ta lo sợ Tống Hoài Yến sẽ lại nói điều gì kinh thiên động địa, nhưng lần này hắn lại biết giúp ta che giấu:
“Không sao đâu, chỉ là giết lợn thôi. Ngủ đi, khi ngươi tỉnh dậy sẽ có thịt ăn.”
Khi bước ra ngoài, ta thở dài.
Thược Dược, hay nói cách khác là Dương Mạc Lý, đã lập đại điển phong hậu vào ngày thứ ba sau khi lên ngôi.
Mọi người đều vui mừng khi huyết thống hoàng tộc được bảo vệ, chẳng ai nhớ đến Nữ Đế trước đây đầy lòng từ bi và mơ mộng kia nữa.
“Ngươi có biết tại sao ta đặt tên hắn là Thược Dược không?”
Tống Hoài Yến nheo mắt hỏi. “Thược Dược dễ bị nhầm với Mẫu Đơn.”
“Nhưng ai biết được, đâu mới là vua của các loài hoa chứ!”
Chúng ta im lặng thật lâu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng ra mở cửa, là một tiểu đồng lạ mặt không mang theo vũ khí.
“Ta được lệnh của bệ hạ, đến tìm tướng quân Ứng Tô…”
“Ngươi muốn nói gì thì nói đi, ta nghe thay nàng cũng được…”
“Hả? Không, không đúng…”
Tiểu đồng nhìn kỹ rồi cao giọng nói:
“Bệ hạ bảo rằng, Tống Hoài Yến chỉ là kẻ cuồng tình, không thể giao tiếp bình thường với hắn được!”
(Hết)