17
Ta ăn hết một bát, rồi lại thêm bát nữa, nhưng Tống Hoài Yến vẫn tiếp tục gắp thức ăn vào chén ta.
Ta khéo léo từ chối:
“Đủ rồi, đủ rồi, ta thật sự không ăn nổi nữa.”
“Vậy sao?”
Tống Hoài Yến vẫn điềm nhiên:
“Sao phu nhân vẫn vừa ăn vừa ngó nghiêng như thế?”
Dù đầu óc nhỏ bé của ta không thông minh, nhưng cũng hiểu hắn đang bóng gió mỉa mai ta.
Ta đặt đũa xuống:
“Ta thật sự không ăn nổi nữa.”
Tống Hoài Yến cũng không ép buộc, quay sang bảo người dưới:
“Dọn hết đi.”
Ta nghĩ cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại rồi bèn đứng dậy về phòng. Nhưng vừa quay lại đóng cửa, ta phát hiện hắn cũng lững thững đi theo sau lưng.
Ta đầy nghi ngờ, định chỉ đường cho hắn về phòng của mình, nhưng Tống Hoài Yến lại nhẹ nhàng đẩy ta vào phòng rồi đóng cửa lại.
Lúc này, ngay cả một kẻ ngốc như ta cũng hiểu ra:
“Tống Hoài Yến, cuối cùng ngươi cũng không giả vờ nữa rồi à?”
“Ừ, không giả vờ nữa.”
Hắn trả lời một cách thản nhiên, như chẳng bận tâm chút nào.
Ta tức giận nghĩ: Dám kiêu ngạo như thế ngay trên địa bàn của ta, ta phải xem trong phòng này ta đã cất giấu vũ khí nào rồi đem ra trừng trụ hắn mới được.
Nhưng hắn lại nhanh chóng lợi dụng lúc ta không phòng bị mà lao thẳng vào giường, đè ta xuống.
Lúc nhìn gần, ta mới nhận ra dung mạo của hắn thật sự quá mức mê hoặc, khiến ta nhìn đến độ sững sờ quên cả chớp mắt.
Chưa kịp hoàn hồn, hắn đã bắt đầu cởi áo ngay trước mắt ta!
“Làm gì, làm gì đấy?!”
Ta hoảng loạn vội vàng che chắn cho hắn, cố giữ lại chút tự trọng còn sót lại.
“Ngươi không biết giữ đạo đức nam nhân à?!”
“Hừ, nam đức!”
Hắn cười nhẹ, cúi đầu ghé sát vào cổ ta:
“Nhưng chẳng phải phu nhân đã quên, ta đã gả cho nàng từ lâu rồi sao?”
“Ta chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người trượng phu, có gì sai?”
Nghe đến đây, ta thấy cũng có lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng liền tiếp tục chống cự.
Ai ngờ võ công của Tống Hoài Yến không bằng ta, nhưng hắn lại khéo léo phản đòn, không hề bị ta áp đảo.
“Ta cứ tưởng nàng thích những kẻ yếu đuối…”
Giữa lúc đánh nhau, giọng Tống Hoài Yến vọng lại:
“Nhưng tại sao người nàng chọn lại không phải là ta?”
“Cái ngươi giả vờ với bản chất thật có giống nhau đâu?!” Ta tức tối đáp.
“Nàng nói đúng.”
Y im lặng một lúc, rồi cười tự giễu:
“Vậy để ta cho nàng thấy con người thật của ta.”
Nhưng đánh một hồi, ta cũng mệt lả, nhớ lại một ngày bận rộn, cảm giác buồn bã lại trỗi dậy:
“Tống Hoài Yến, ngươi có biết hôm nay ta đứng cả ngày không? Ta thật sự rất mệt.”
Nghe xong, động tác của hắn dừng lại:
“Nàng… đứng cả ngày sao?”
“Phải!”
Nghĩ đến đây, ta không kìm được nước mắt. Ở biên cương, mọi chuyện đều đơn giản, nhưng khi về đây, mọi thứ lại phức tạp thế này.
Nói đến đây, ta không buồn quan tâm gì nữa, buông tay ngã xuống giường, miệng lẩm bẩm.
“Tống… Tống Hoài Yến…”
Ta khóc nức nở:
“Ta muốn ăn kẹo bông.”
Hắn chống tay nhìn ta hồi lâu, cuối cùng thở dài như chấp nhận đầu hàng, nằm xuống bên cạnh, ghé vào tai ta thì thầm:
“Được rồi.”
“Đồ ngốc.”
18
Khi tỉnh dậy, ta thấy Tống Hoài Yến đã chỉnh trang xong quần áo, đang ngồi bên bàn, cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ bình thường.
Hắn gật đầu ra hiệu cho ta:
“Lại đây.”
Ta đầy cảnh giác bước tới, và sau đó, không biết từ đâu mà hắn rút ra một cây kẹo bông lớn.
Ta nhận lấy, cắn một miếng và giơ ngón tay cái lên:
“Vẫn là hương vị quen thuộc.”
Tống Hoài Yến chỉ liếc ta một cái đầy bất lực:
“Biết rõ chúng ta đang đối đầu trong tình thế nguy cấp, nàng không sợ ta bỏ độc vào kẹo sao?”
Ta sợ hãi nuốt ực miếng kẹo cuối cùng, ánh mắt hoang mang nhìn hắn:
“Ngươi… ngươi… ngươi định lật bài rồi sao?”
“Chưa tới lượt ta lật bài.”
Hắn chỉnh lại vạt áo của ta:
“Ngày đó nếu không phải là nàng thì bệ hạ và Dương Mạc Lý đã ở cùng nhau rồi.”
Ta nheo mắt, cái tên Dương Mạc Lý này nghe quen quen…
Ta giật mình đứng dậy:
“Đây chẳng phải là tên của hoàng tử sao?!”
“Ừ!”
Tống Hoài Yến gật đầu vô tội:
“Thược Dược chính là hoàng tử.”
Nhưng y đồng thời cũng là gián điệp mà Chu Mạc Mạc cài vào để theo dõi Tống Hoài Yến.
Ta băn khoăn hỏi:
“Bệ hạ có biết chuyện này không?”
“Có hai khả năng.”
Tống Hoài Yến giơ hai ngón tay ra hiệu.
“Thứ nhất, hai người họ đã thẳng thắn với nhau, đạt được một thỏa thuận nào đó, từ đó thiên hạ thái bình; thứ hai, hoàng tử vẫn còn giấu giếm, lợi dụng bệ hạ để lấy thứ gì đó, và cuộc chiến không thể tránh khỏi sắp nổ ra.”
Khi nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, hắn mỉm cười với ta:
“Ồ, có vẻ như là khả năng thứ hai.”
19
Ta lập tức lao ra ngoài.
Lúc này ta không còn bận tâm đến những gì Tống Hoài Yến đã làm nữa, nhưng khi đến gần hoàng cung, ta mới nhận ra rằng mình đã ngủ hơn một ngày.
Lúc này, phía ngoài cung đỏ rực màu máu, trên đường ta gặp những binh lính đầy phẫn nộ kéo ta lại:
“Tướng quân, chúng ta bị người phụ nữ đó lừa rồi!”
“Nàng ta hoàn toàn không phải là hoàng tộc!”
“Giết nàng ta đi, để hoàng tử thực sự lên ngôi!”
Vừa dứt lời, đám binh sĩ liền hô vang hưởng ứng, và từ xa, ta thấy Thược Dược, hay đúng hơn là Dương Mạc Lý, đang ngồi trên ngai vàng.
Chỉ vài ngày trước, hắn còn là lang quân hay đỏ mặt, nhưng giờ đây hắn khoác áo hoàng bào, khuôn mặt vô cảm ngồi trên ngai vị cao nhất.
Ta quay người chạy vào trong cung.
Dù ta biết khi sự thật phơi bày, mọi thứ đã định đoạt, có lẽ Chu Mạc Mạc cũng đã chết, và hành động lao vào cung lúc này của ta chẳng khác gì tìm đến cái chết. Nhưng may mắn là, suốt dọc đường ta không gặp trở ngại nào,và ta nhìn thấy Chu Mạc Mạc đang ngồi cúi người bên trong, thẫn thờ không động đậy, mặc kệ chuyện bên ngoài ra sao.
Vào đến nơi, ta vung tay tát nàng một cái:
“Ngươi ngu ngốc à? Ngồi đây chờ chết sao?!”
Ta lau mồ hôi ướt đẫm do sức nóng của đám lửa cháy hắt vào, rồi quay lại ngồi xổm trước mặt nàng, tức tối nói:
“Đi trước đã, sau này ta sẽ tính sổ chuyện ngươi bị sắc đẹp mê hoặc mà giao đồ cho hắn!”
Có lẽ cuối cùng tiên hoàng vẫn cảm thấy có lỗi với tổ tiên nên ông đã viết một bức thư thật để trong ngọc tỷ, Chu Mạc Mạc đã biết điều này từ lâu, nhưng nàng không đốt nó.
Có vẻ như Dương Mạc Lý đã lấy được nó rồi.
Chu Mạc Mạc vẫn không động đậy, chỉ nói:
“Ngươi đi đi, ta không muốn liên lụy đến ngươi.”
Lửa ngày càng lớn, ta cuống cuồng vừa lay vừa thúc giục nàng:
“Chỉ bị đàn ông lừa thôi mà! Còn sống là còn cơ hội mà!”
Chu Mạc Mạc nói nhỏ:
“Không, ta không bị lừa, ta biết hắn là Dương Mạc Lý.”
“Vậy tại sao ngươi còn…”
Ta ngạc nhiên không thể hiểu được.
“Năm xưa ta đã từng nói với ngươi rằng ta có một người đã thích từ rất lâu.”
Nàng cười với ta:
“Thực ra ta đã sống với Dương Mạc Lý một thời gian, và ta rất yêu mến người đệ đệ này.”
“Nhưng ta luôn cảm thấy áy náy với hắn, nên khi hắn đến gần ta, ta chỉ nghĩ rằng nếu hắn thực sự muốn ngai vàng này, ta sẽ để hắn lấy nó.”
Không thể hiểu nổi, nàng càng nói càng vô lý.
Ta quyết định dứt khoát, giơ tay chém nhẹ một cú vào cổ nàng khiến nàng ngất xỉu.
Trước khi ngất, Chu Mạc Mạc nhìn ta đầy kinh ngạc, như muốn nói “Ngươi to gan, dám xúc phạm uy quyền của bệ hạ”, ta chỉ cười:
“Giang sơn của ngươi đã sụp rồi, bệ hạ.”
Chỉ là—
Ta nhìn ngọn lửa mỗi lúc một lớn, cùng với tiếng hô chém giết đang đến gần, thầm nghĩ, có lẽ ngay cả ta cũng không ra khỏi đây được.
Đúng lúc này, xui xẻo thay, một mũi tên bắn tới, ta đành dũng cảm lấy thân làm đệm thịt che chắn cho chủ tử mà đỡ lấy nó.
Thế là xong đời, nhưng ta không hối hận.
Ta là người giữ lời hứa. Ta đã hứa với cha chúng ta sẽ bảo vệ và chăm sóc Tống Hoài Yến, nên ta đã cưới hắn. Ta cũng hứa với tiên hoàng và cha ta sẽ bảo vệ Chu Mạc Mạc, và ta sẽ làm điều đó đến cùng.
Năm xưa ở học viện, ta nói sẽ che chở cho nàng, và sau nhiều năm, ta cũng đã thực hiện được lời hứa đó.
Nghe nói trước khi chết, người ta sẽ nhìn thấy những người quan trọng nhất trong đời. Ta cau mày tự hỏi:
“Tống Hoài Yến, sao lại là ngươi ở đây?”
Tống Hoài Yến, kẻ luôn bóng bẩy, kiêu ngạo, giờ đây toàn thân cũng đầy vết thương, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, và ta nhận ra điều này không phải ảo giác, hắn đang lao đến bên ta.
Hắn gầm gừ bên tai ta:
“Ứng Tô, nàng thật đúng là kẻ chỉ phát triển được bốn chân nhưng đầu óc đơn giản, chạy nhanh như vậy làm ta đuổi mãi không kịp!”