Ta xuyên vào một quyển tiểu thuyết, trở thành một cô nương dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng chỉ là một nhân vật quần chúng.
Năm ta 22 tuổi, nam nữ chính hồi kinh.
Chẳng bao lâu, phụ thân ta sẽ gặp họa, còn ta – thiên kim độc nhất của Tể tướng, cũng từ tiểu thư cành vàng lá ngọc trở thành nữ nhi của tội thần.
Phụ thân dường như đã có dự cảm, nước mắt ngắn dài mà nói với ta:
Phụ thân dường như đã dự cảm được điều gì, ngày đêm nước mắt ngắn dài, than rằng ông gây thù chuốc oán khắp nơi. Nếu ông mất đi, nữ nhi yếu đuối như ta chắc chắn sẽ bị chèn ép, thế nên nhất định phải gả ta cho một người đáng tin cậy để có chỗ dựa.
Thở dài, nghĩ đến tuổi già của ông chẳng còn bao lâu, ta đành gật đầu đồng ý để phụ thân an lòng.
Nhưng khi nhìn thấy người mà phụ thân chọn làm phu quân cho ta, ta ngẩn người.
Đây chẳng phải kẻ mà vài năm sau sẽ hãm hại phụ thân ta vào ngục, còn đày ải cả gia đình ta sao?
Một cơn cảm giác hoang đường dâng lên trong lòng. Ta đã trốn chui lủi trong cuốn sách này gần hai mươi năm, luôn lẩn tránh khỏi mạch truyện chính, thế mà giờ lại phải kết hôn với một nhân vật trung tâm ư?
Có lẽ, cho dù là một nữ phụ vô danh, lòng cũng có đôi phần không cam tâm.
Nhưng ta thật không ngờ, nhân vật quyền mưu thao túng cả triều đình trong nguyên tác, sau khi thành thân lại ngày ngày ôm ta, nhẹ giọng gọi: “Khanh Khanh.”