Hắn lại không chịu buông tha: “Nói đi, sao không nói? Nàng không dám nói? Nàng đang chột dạ phải không?”
Thật là ngày càng vô lý. Thôi, nam nhân mà, đôi khi tính khí thất thường, ngang ngược vô lối, ta quyết định không chấp hắn, chỉ thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là làm việc ngài cần làm. Ta đi đây, không quấy rầy ngài nữa, ngài mau xử lý công việc đi.”
Hắn cố gắng giữ nét mặt bình thản, nhưng ta lại cảm thấy hắn giống một con mèo bị nghẹn, nỗ lực tỏ vẻ tao nhã nhưng chẳng mảy may nhã nhặn chút nào.
Cuối cùng, vẻ ngoài điềm tĩnh của hắn cũng tan biến. Hắn rũ mắt, định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng gọi trong trẻo từ phía sau cắt ngang.
“Khanh Khanh.”
Ta quay lại, nhìn thấy Tiêu Lăng Xuyên, mặc bộ y phục phấn hồng chói lóa, bước vội từ cầu thang xuống. Mỗi bước chân của hắn như bừng sáng, tựa một con phượng hoàng diễm lệ sải cánh bay về phía ta.
Nhưng ta vừa xoay người, hắn cũng trông thấy Cầm Tịch Sơn lúc trước bị ta chắn mất. Động tác của hắn lập tức chậm lại, thong thả bước tới bên cạnh, đánh giá Cầm Tịch Sơn từ đầu đến chân, mỉm cười: “Cầm đại nhân cũng ở đây sao?”
Sắc mặt vốn đã khó coi của Cầm Tịch Sơn, kể từ khi thấy Tiêu Lăng Xuyên liền càng thêm đen kịt. “Thì sao?”
Tiêu Lăng Xuyên khẽ lắc đầu, cười đến cong mắt: “Không có gì, không có gì, ta chỉ là tới trả lại trâm thôi.”
Hắn đưa tay ra trước mặt ta, trong lòng bàn tay là một cây trâm khắc hình hồ điệp bằng vàng, hắn hơi nghiêng người về phía ta, nói vừa đủ để cả ba người nghe rõ: “Này, nàng để quên trâm cài trong phòng ta.”
Cầm Tịch Sơn nhìn chằm chằm cây trâm, rồi bỗng cười lạnh, dốc cạn rượu trong chén, sau đó ngước mắt nhìn ta:
“Đã như vậy, vì cớ gì nàng còn trêu chọc ta?”
Ta nhất thời chưa hiểu ý hắn, đến khi hoàn hồn lại, đã thấy bóng lưng hắn rời khỏi Thanh Phong Quán.
Bên cạnh, Tiêu Lăng Xuyên dựa vào cạnh bàn, nhìn bóng lưng Cầm Tịch Sơn mà cười nhạt, tựa như phát hiện điều thú vị, nghiêng đầu hỏi ta:
“Khanh Khanh, nàng đưa cam cho hắn phải không?”
“Đúng vậy, làm sao?” Ta ngạc nhiên.
Hắn quay đầu, cài cây trâm bướm lên tóc ta, nhướng mày cười:
“Không có gì, ta chỉ thích nhìn bộ dạng không vui của hắn, thấy hắn tức giận là ta lại thoải mái.”
Ta sờ trâm trên tóc, cười nhẹ:
“Có lẽ vì ta suýt làm mất cây trâm hắn tặng nên khiến hắn khó chịu. Nam nhân các ngươi, thật sự khó chiều.”
Ánh mắt Tiêu Lăng Xuyên đột nhiên tối lại, ngữ khí cứng rắn:
“Đây là hắn tặng?”
Hắn thô bạo gỡ cây trâm trên đầu ta xuống, ném lên bàn:
“Đừng dùng nữa, chờ ta, ta sẽ tặng nàng món tốt hơn.”
Ta dở khóc dở cười, cầm cây trâm tự mình cài lại, đứng dậy nói:
“Ngươi và hắn không hợp nhau thì liên quan gì đến ta? Đừng mang ta vào.”
Nói xong ta phất tay rời đi, bóng lưng nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Tiêu Lăng Xuyên đứng nhìn ta đi xa, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Hắn không thích nàng tiếp xúc với Cầm Tịch Sơn, là vì ghét đối phương sao? Nhưng hình như không phải chỉ vì lý do đó…
18
Hôm nay là sinh thần của phụ thân ta.
Ngài uống say, kéo tay áo ta khóc, giọng khàn khàn:
“Khanh Khanh, mẫu thân con đi sớm, con ba tuổi đã không còn mẹ, phụ thân thật có lỗi với hai mẹ con con…
“Con sắp lấy chồng rồi, từ nay sinh thần của ta, con cũng mang danh phận thê tử người ta… hu hu hu”
Năm nay phụ thân đặc biệt nhiều cảm xúc, có lẽ vì ta sắp xuất giá, những chuyện đau lòng cũ đều bị khơi dậy.
Năm ấy, phụ thân ta hai mươi ba tuổi, lần đầu tỏa sáng trên triều đình, vì quá thẳng thắn mà bị hãm hại, sự nghiệp lao dốc. Đúng lúc ấy, mẫu thân và “ta” đời trước bị ám toán trên đường đi lễ chùa, mất mạng. Phụ thân chịu đả kích nặng nề, tưởng chừng không đứng dậy nổi.
Khi ấy, Tam hoàng tử mới mười bảy tuổi, chính là người đã đưa tay cứu phụ thân, thu về một cánh tay đắc lực sát cánh bên mình suốt mấy chục năm sau.
Ta nắm tay phụ thân, nhẹ giọng an ủi:
“Nữ nhi dù có xuất giá, vẫn mãi là nữ nhi của phụ thân.”
Phụ thân nghe vậy, gật đầu, nước mắt chảy không ngừng:
“Nữ nhi của ta, đúng vậy, nữ nhi của ta…
“Con không biết, phụ thân nuôi con thật vất vả. Con không nghe lời, hay gây họa, ăn mặc lại kén chọn, thật không dễ chút nào…”
Ta: …
“Nhưng con là nữ nhi của ta, dù thế nào ta cũng yêu thương con, chẳng còn cách nào khác.”
Cuối cùng, phụ thân khóc mệt, gục xuống bàn, giọng mơ hồ:
“Khanh Khanh, phụ thân có chuyện muốn nói với con.”
Ta cũng đã mệt mỏi liền hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu bé họ Tiêu kia, Tiêu gia…”
Ta lập tức phấn chấn:
“Tiêu gia làm sao?”
“Thôi, để mai nói, phụ thân buồn ngủ rồi.”
Ta không chịu nổi, lay mạnh ngài:
“Phụ thân, mau nói rõ ràng đi!”
“Án oan của Tiêu gia gần đây được điều tra lại, đã có chút manh mối. Không bao lâu nữa, có thể sẽ rửa sạch tội danh.”
Nghe xong ta bật dậy, không màng đêm khuya sương lạnh, lập tức chạy tới Tiêu phủ.
19
“Bang Bang Bang” Cả Tiêu phủ đang ngủ bị tiếng đập cửa của ta đánh thức.
Ta bước vào trong, không chần chừ chạy thẳng tới phòng của Tiêu Lăng Xuyên.
Hắn vừa tỉnh khỏi giấc ngủ, khoác lên mình chiếc áo ngoài màu trắng đơn sơ, mở cửa ra.
Thường ngày hắn rực rỡ như ánh mặt trời, vậy mà giờ đây, giữa ánh sáng mờ nhạt, hắn mang dáng vẻ thuần khiết, ngây ngô tựa trẻ thơ.
“Tiêu Tiêu, Tiêu gia có thể rửa sạch oan khuất rồi!” Ta gấp gáp nói.
“Hả?” Hắn vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Ta nói, Tiêu gia có thể rửa sạch oan khuất rồi.” Ta nhấn mạnh, lời lẽ rõ ràng.
Hắn dần thoát khỏi sự mơ hồ, khuôn mặt ta dần hiện rõ trong ánh mắt hắn: tươi sáng, rạng rỡ, đầy niềm vui dành riêng cho hắn.
Hắn chưa kịp hiểu trọn lời nói của ta, nhưng trái tim nơi lồng ngực đã đập mạnh, gấp gáp như muốn thoát khỏi lồng ngực.
“Sao không nói gì?” Ta vẫy tay trước mặt hắn, nửa đùa nửa trách, “Đừng nói là vui quá hóa ngốc đấy nhé.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt dần tỉnh táo, chậm rãi gật đầu.
“Vậy ta đi đây.” Ta tưởng hắn cần thời gian để tiêu hóa mọi thứ, liền nở nụ cười nhẹ nhàng, quay bước rời đi.
Nhưng ta chưa đi được bao xa, cánh tay đã bị hắn giữ lại.
Quay đầu lại, ta thấy hắn chăm chú nhìn ta, đôi mi khẽ rung, trong ánh đêm không trăng sao, ánh mắt hắn như mang những tia sáng nhỏ vụn.
Không gian quanh ta trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Ngươi…”
Hắn bỗng kéo mạnh, ta ngã vào lồng ngực hắn.
Ta cảm nhận được nhịp tim hắn, mạnh mẽ, dồn dập, tựa như gió thổi qua đồng cỏ xuân, từng nhịp gõ vang trong lòng ta.
Hắn cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai ta, bàn tay khẽ run, giọng nói trầm thấp, mang chút bối rối:
“Khanh Khanh, ta nghĩ, trong lòng ta từ lâu đã mọc đầy cỏ xuân rồi”
“Giờ gió đã thổi qua, chúng mọc điên cuồng hơn, cao hơn cả cây, lại có hoa nở, bướm bay rối rít.”
20
Ta bước đi trong trạng thái mơ hồ, nhớ rõ lúc ấy ta đã đẩy hắn ra, còn bối rối hơn cả hắn.
Trong nguyên tác, có viết về việc năm xưa, khi Tiêu đại nhân đảm nhận chức vụ Thị lang tại Bộ Hình, Bộ Hình từng xảy ra một án oan lớn. Để thoát tội, Thượng thư Bộ Hình đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên cha của Tiêu Lăng Xuyên.
Sau này, khi các hoàng tử tranh quyền đoạt vị, án oan năm ấy bị đào lên điều tra lại. Kết quả cho thấy, Thượng thư Bộ Hình mới là kẻ chủ mưu, hắn bị trừng trị, liên lụy đến Ngũ hoàng tử, khiến vị hoàng tử này thất thế.
Thế nhưng, nguyên tác chưa từng đề cập bất kỳ điều gì về Tiêu Lăng Xuyên.
Vì thế, mối giao tình giữa ta và hắn, không hề liên quan đến cốt truyện, càng không dính dáng đến tính cách nhân vật hay bất kỳ mục đích nào.
Lúc cha của Tiêu Lăng Xuyên còn chưa bị kết tội và cách chức, nhà ta và nhà hắn ở sát nhau. Cả ta và hắn đều không phải kiểu người tuân thủ quy củ, gặp được nhau chẳng khác nào tri kỷ, chỉ tiếc là gặp gỡ quá muộn.
Hắn không thích đọc sách kinh điển, lại cực kỳ say mê những con số và bàn tính. Cha hắn là người trung trực, bảo thủ, luôn muốn con trai phải nối nghiệp làm quan. Mỗi lần Tiêu Lăng Xuyên trốn học, hắn đều bị đánh cho ” mông nở hoa”.
Những lúc ấy, hắn lại chạy sang nhà ta, vừa ôm mông kêu đau vừa thề không bao giờ trở về nhà nữa, thậm chí còn nói sẽ khiến lão cha tức chết.
Chính từ thời điểm đó, ta bị mang tiếng là người “khiến công tử Tiêu gia hư hỏng”.
Hắn cũng chẳng ưa gì Cầm Tịch Sơn từ thời còn đi học.
Hắn luôn đội sổ, còn phu tử thì không ngừng lôi Cầm Tịch Sơn ra làm gương:
“Lão phu từng có một học trò tên Cầm Tịch Sơn, lớn hơn ngươi vài tuổi. Hắn lần nào cũng đứng đầu bảng, còn ngươi thì… Lão phu thật không hiểu tại sao lại có học trò kém cỏi như ngươi.”
Câu nói ấy khiến hắn nổi điên:
“Ngài quản làm gì! Ta không thi cử, không làm quan thì vẫn là anh hùng giữa đời! Ta muốn buôn bán, trở thành thương nhân!”
Cả lớp đều sững sờ.
Trong mắt các thiếu gia danh giá, làm quan là lý tưởng cao quý nhất. Họ theo đuổi việc trị quốc, lập công, đạt danh vọng, còn hắn thì ngược lại, dám ngang nhiên tuyên bố sẽ buôn bán kiếm tiền, quả thực phàm tục, thấp kém.
Phu tử là người thanh cao, lý tưởng cả đời là đào tạo nhân tài cho triều đình. Nghe hắn nói vậy, ông tức đến mức run rẩy:
“Ngươi… ngươi…”
Kết quả là hắn vừa bị phu tử đánh, lại vừa bị cha mình xử lý thêm một trận.
“Công tử nhà Tể tướng Cầm gia, công tử nhà Tể tướng Cầm gia,” lão phu nhân hắn luôn miệng nhắc mấy chữ này. Khi đó, hắn nằm úp mặt trên ghế dài trong viện ta, tay ôm lấy mông than thở: “Ông ấy nói rằng ta quanh co, còn bắt ta soi gương tự vấn xem vì sao Cầm Tịch Sơn thi lần nào cũng đứng nhất còn ta thì không. Ông ấy tự mình cố sức gắng gượng bao năm, cũng đâu thấy ông ấy làm Tể tướng!”
Đến năm mười lăm, mười sáu, mười bảy, các công tử nhà khác lần lượt bắt đầu bước vào kỳ khoa cử, hắn vẫn “nhàn hạ vô sự”.
Năm mười tám tuổi, đúng ngày hắn nên tham gia xuân thí, trước giờ vào trường thi hắn đã lẻn khỏi sự giám sát của gia đinh, trèo tường sang nhà ta, kể cho ta nghe mấy ngày qua hắn đã kiếm được bao nhiêu bạc.
Ta nửa đùa nửa thật nói: “Thật ra cha ngươi nói không sai, ngươi thông minh như vậy, bao nhiêu người hâm mộ không được. Nếu ngươi chịu cố gắng, chỉ cần thêm chút thời gian, Tiêu gia nhất định sẽ lại có thêm một danh thần.”
Hắn vốn đang nhàn nhã ăn hạt dưa, nghe vậy liền đặt đĩa hạt dưa xuống, nhìn ta bằng ánh mắt hiếm thấy nghiêm túc: “Ngươi thực sự nghĩ vậy sao?”
“Không.” Ta lắc đầu, đẩy đĩa hạt dưa trở lại tay hắn. “Ta thích ngươi như bây giờ, biết rõ mình muốn gì, không muốn gì, rồi kiên định đi con đường ngươi đã chọn.”
Không giống ta, luôn mơ hồ, mịt mờ, cứ bước đi trong làn sương mà chẳng biết mình thực sự muốn đến đâu.
Hắn lại đặt đĩa hạt dưa xuống, chống tay lên bàn, tựa cằm nhìn ta, đôi mắt chăm chú: “Ngươi không giống bình thường.”
“Ngươi buồn à?” Hắn hỏi. “Ta nên làm gì để ngươi vui hơn?”
Ta nhìn khuôn mặt hắn, tươi tắn tựa hoa đào tháng ba, bỗng nhiên bị ánh mắt hắn làm cho chói lóa.
Ta chậm rãi lắc đầu: “Không, ngươi không cần làm gì cả. Chỉ cần làm điều ngươi muốn, ta liền vui.”
Hắn cong khóe môi, cười dưới ánh dương.
Đó là những năm tháng tràn đầy sức sống, hắn như vậy, ta cũng như vậy.
Ta nhớ lại kiếp trước, mười bảy tuổi ta đang làm gì? Hình như ngồi trong lớp học, sáng sáu giờ rời nhà, mười giờ tối mới trở về, vùi đầu trong biển đề thi. Những ngày ấy tuy khắc nghiệt, mệt mỏi nhưng khi nghĩ lại vẫn rực rỡ sáng ngời.
Ở thế giới này, ta sinh ra đã hưởng phú quý, đáng lẽ nên vui mừng, nhưng thỉnh thoảng ta vẫn cảm thấy buồn bã cho sự tự do nửa vời, tưởng như vượt khỏi lễ giáo nhưng vẫn bị cầm tù. Ta lại tự trách bản thân, bởi lẽ từ sâu trong lòng, ta chưa từng có tinh thần chính trực, chưa từng mang tính cách sắc bén. Ta luôn sống trong vùng an toàn, chưa từng kỳ vọng bản thân sẽ thay đổi được điều gì, và thực sự cũng chưa từng thay đổi điều gì.
Cho nên ta yêu quý thiếu niên trước mắt mình. Ta nhìn hắn không chịu trói buộc, nhìn hắn dám nghĩ dám làm, nhìn hắn hào hoa, phong nhã, rồi lại nhìn hắn khi gia tộc suy tàn vẫn nở hoa giữa đổ nát.
Hắn đối với ta, thật sự rất quan trọng, không gì có thể phủ nhận được.