Ta xuyên vào một quyển tiểu thuyết, trở thành một cô nương dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng chỉ là một nhân vật quần chúng.
Năm ta 22 tuổi, nam nữ chính hồi kinh.
Chẳng bao lâu, phụ thân ta sẽ gặp họa, còn ta – thiên kim độc nhất của Tể tướng, cũng từ tiểu thư cành vàng lá ngọc trở thành nữ nhi của tội thần.
Phụ thân dường như đã có dự cảm, nước mắt ngắn dài mà nói với ta:
Phụ thân dường như đã dự cảm được điều gì, ngày đêm nước mắt ngắn dài, than rằng ông gây thù chuốc oán khắp nơi. Nếu ông mất đi, nữ nhi yếu đuối như ta chắc chắn sẽ bị chèn ép, thế nên nhất định phải gả ta cho một người đáng tin cậy để có chỗ dựa.
Thở dài, nghĩ đến tuổi già của ông chẳng còn bao lâu, ta đành gật đầu đồng ý để phụ thân an lòng.
Nhưng khi nhìn thấy người mà phụ thân chọn làm phu quân cho ta, ta ngẩn người.
Đây chẳng phải kẻ mà vài năm sau sẽ hãm hại phụ thân ta vào ngục, còn đày ải cả gia đình ta sao?
Một cơn cảm giác hoang đường dâng lên trong lòng. Ta đã trốn chui lủi trong cuốn sách này gần hai mươi năm, luôn lẩn tránh khỏi mạch truyện chính, thế mà giờ lại phải kết hôn với một nhân vật trung tâm ư?
Có lẽ, cho dù là một nữ phụ vô danh, lòng cũng có đôi phần không cam tâm.
Nhưng ta thật không ngờ, nhân vật quyền mưu thao túng cả triều đình trong nguyên tác, sau khi thành thân lại ngày ngày ôm ta, nhẹ giọng gọi: “Khanh Khanh.”
1
Ta cứ nghĩ với danh tiếng của mình, phụ thân muốn tìm cho ta một phu quân vừa ý, ít nhất cũng phải mất một năm rưỡi.
Không ngờ, vừa gật đầu đồng ý, ngày hôm sau ông đã tươi cười bảo:
“Tiểu Cầm thật sự không tồi, rất sẵn lòng cưới con đấy.”
“Tiểu Cầm?” Tiểu công tử của Đại Lý Tự Thiếu Khanh sao?
Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn đúng tấm biển trước phòng, đúng là gian phòng Minh Lan.
Ta nghĩ ngợi một lúc, Đại Lý Tự Thiếu Khanh nổi danh gia phong trong sạch, con trai út trắng trẻo, yếu ớt, dáng vẻ như chỉ cần gió thổi qua là đổ, lại mang theo chút ngốc nghếch.
Thật ra, có hơi… không đáng để nhìn.
Nhưng ngốc nghếch thì cũng tốt, ngày qua ngày chỉ cần sống yên ổn. Gả cho ai chẳng là gả, chọn người ngốc một chút, biết đâu lại được thanh thản.
Ta đáp:
“Được rồi, Tiểu Cầm thì Tiểu Cầm.”
Phụ thân cười rạng rỡ, lập tức đẩy ta lên xe ngựa, bảo đến Nhã Nguyệt Lâu, phòng Minh Lan để gặp Tiểu Cầm, bồi dưỡng tình cảm.
Trên đường đi, nha hoàn Tiểu Ngư tỏ vẻ bất mãn:
“Tiểu thư gả vào nhà Đại Lý Tự Thiếu Khanh thật là ủy khuất quá!”
Ta thầm thở dài. Nàng còn chưa biết, vài năm nữa, phủ Tể tướng cũng chẳng còn, tiểu thư nàng đây sẽ thành nữ nhi tội thần rồi.
Ta vừa bước vào Nhã Nguyệt Lâu, đã thấy “Tiểu Cầm” đang ngồi cùng một nữ tử trong phòng Minh Lan. Hai người tình tứ nhỏ to.
“Dung muội, ta thích nàng.”
“Cầm ca ca, Dung muội thân phận thấp kém…”
“Không sao, ta trước nâng nàng làm thiếp, sau này danh chính ngôn thuận nâng lên làm chính thất.”
Ta đứng đó nhìn hai người họ thề thốt ân ái, chỉ thấy lòng tràn ngập nghi hoặc.
Hôm nay Tiểu Cầm đến đây là để bồi dưỡng tình cảm với ta, sao lại bồi dưỡng lên người khác?
Việc này không phải đánh vào mặt ta, mà là đánh vào mặt phụ thân ta, đánh vào mặt cả phủ Tể tướng.
Thế là, không nói hai lời, ta xông vào lật tung bàn rượu của bọn họ.
Rượu thịt văng tung tóe, nữ tử kia sợ đến mức trốn vào lòng nam nhân.
“Tiểu Cầm” với gương mặt ngờ nghệch lúc này lại đầy vẻ phòng bị:
“Ngươi, ngươi là ai?”
“Ta là ai?”
Ta cười lạnh, chỉ vào tấm biển trên cửa phòng Minh Lan:
“Phủ Tể tướng quá nâng đỡ ngươi, ngươi lại không biết ta là ai sao?”
Không ngờ, tên ngốc này thật sự nói:
“Ta không biết, ta chưa từng đắc tội với phủ Tể tướng…”
Ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại tấm biển, đúng là phòng Minh Lan.
Lại nhìn kỹ nam nhân trước mặt, gầy gò, trắng trẻo, rõ ràng chính là tên ngốc Tiểu Cầm kia.
“Ngươi là tiểu công tử của Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đúng không?”
Hắn gật đầu.
Phía sau ta Tiểu Ngư tức giận mắng:
“Thế mà còn giả ngây giả dại! Dám làm nhục tiểu thư nhà ta như vậy!”
Động tĩnh quá lớn, khách trong các phòng khác lần lượt ra xem náo nhiệt.
Quản sự của tửu lâu vội vàng chạy tới, cúi đầu khom lưng hỏi:
“Hai vị quý nhân, chuyện này là…”
Tiểu Ngư quắc mắt quát:
“Ngươi đừng xen vào!”
Rồi quay đầu chỉ vào Tiểu Cầm:
“Ngươi và tiểu thư nhà ta đã đổi canh thiếp, thế mà dám… dám hôn môi với nữ nhân khác!”
Tên ngốc tròn mắt, ra sức lắc đầu.
Ta lập tức cảm thấy có điều gì không ổn, vội bịt miệng Tiểu Ngư, quay sang quản sự nói:
“Xin lỗi, ta tới bồi thường.”
Nhưng đã quá muộn, xung quanh đã xôn xao bàn tán:
“Tiểu công tử của Đại Lý Tự Thiếu Khanh đội nón xanh cho con gái Tể tướng!”
Ta nghe mà khóe môi giật giật, không ngờ câu này lại dùng để nói về chính mình.
Trong lúc hỗn loạn, một giọng nói lười biếng vang lên từ góc hành lang:
“Náo loạn gì vậy?”
Người đến khoác trường bào đỏ như tân lang, bước đi nhàn nhã.
Quản sự vừa nhìn thấy, lập tức cúi đầu khom lưng, kể lại sự tình:
“Chủ nhân, tóm lại là vị công tử này đội nón xanh cho vị tiểu thư này, còn tiểu thư thì lật tung bàn rượu của công tử.”
Nam tử áo đỏ đi vòng quanh Tiểu Cầm một vòng, bật cười vỗ tay hai cái:
“Ta cầu hôn ngươi không gả, lại đi chọn cái loại này. Tiểu thư Tể tướng Kỷ Khanh Khanh, ánh mắt ngươi cũng thật đặc biệt!”
3
Trong đám đông lại vang lên một trận xôn xao.
Tiểu ngốc tử đỏ bừng mặt, lắp bắp không nói nên lời, ngược lại, nữ tử trong lòng hắn thì gấp gáp:
“Ta không cho phép các ngươi làm nhục Cầm ca ca!”
Ta nghiến răng, nhìn về phía kẻ đang đổ thêm dầu vào lửa:
“Tiêu Lăng Xuyên!”
Hắn cười với ta, vỗ nhẹ lên vai ta, rồi quay người đối diện với mọi người:
“Giải tán đi, các vị. Tiểu thư Kỷ nhà ta thích gây thù chuốc oán, các ngươi xem náo nhiệt thì được, nhưng bị nàng nhớ mặt thì không hay đâu.”
Lại là lời đồn từ hắn!
Ta đứng sau lưng hắn, thừa lúc không ai chú ý liền mạnh tay vặn một cái vào cánh tay hắn. Tiêu Lăng Xuyên chẳng hề nhíu mày, chỉ thản nhiên nói:
“Lần này đã làm phiền các vị, vậy đi, hôm nay rượu và món ăn của tất cả các vị đều miễn phí, xin mời cứ thoải mái ăn uống cho thỏa thích.”
“Tiêu lão bản đúng là rộng rãi!” Có người liền hò reo.
Ta tức giận mà bật cười, nhưng xem ra màn kịch này của hắn cũng rất đạt.
Sau trận náo nhiệt, mọi người đều trở lại phòng riêng của mình.
Không ngờ vào lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên từ trong đám đông:
“Cầm mỗ vẫn luôn chờ Kỷ tiểu thư, hóa ra ý trung nhân của nàng lại là công tử nhà khác.”
Chỉ một câu nói, khiến tất cả xung quanh như nổ tung.
Ta theo hướng âm thanh nhìn qua, phát hiện người nói đang ở ngay căn phòng bên cạnh.
Hắn đứng tựa khung cửa, môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt lại hờ hững lạnh lùng.
Ta: ?
Tiêu Lăng Xuyên: …
Mọi người: !
Có người nhận ra thân phận của hắn:
“Đó là công tử của Hữu tướng, Cầm tiểu thượng thư của triều đình.”
Ta nhìn bảng hiệu trước cửa phòng hắn, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Sau đó, lại nhìn bảng hiệu căn phòng bên cạnh một lần nữa, cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Minh Lan Gian, Minh Lam Gian, Minh Lan Gian…”
Toàn bộ lầu hai, hóa ra đều là “Minh Lan Gian”!
Trong lúc hoang mang, ta không biết phải đổ lỗi cho ai.
Nhưng những chuyện này đều chỉ là chuyện nhỏ, nhìn nam tử trước mặt đang mỉm cười mà ánh mắt không chút ý cười, ta chỉ cảm thấy cha ta đúng là điên rồi.
Chẳng phải đây chính là kẻ mà cha ta gọi là “kẻ thù không đội trời chung” sao?
Mấy ngày trước cha ta và cha hắn còn ẩu đả, vết bầm trên mặt cha ta đến giờ vẫn chưa tan.
Cha ta còn thường chửi rủa: “Lão già họ Cầm kia đúng là đồ không biết xấu hổ, sinh ra một thằng con cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, gian xảo hết phần thiên hạ!”
Ta cố nén cảm giác vi diệu trong lòng, tự hỏi cha ta rốt cuộc đang tính toán gì.
Tiêu Lăng Xuyên liếc hắn một cái, rồi lập tức bĩu môi, kéo tay ta định bước lên lầu.
Nhưng khi đi ngang qua Cầm Tịch Sơn, cánh tay ta bị hắn nắm lấy.
“Buông tay!”
Cầm Tịch Sơn không để ý đến Tiêu Lăng Xuyên, mà bình thản nhìn ta:
“Kỷ Tiểu thư?”
Ta nghĩ một lát, liền từ chối Tiêu Lăng Xuyên.
“Kỷ Khanh Khanh!” Hắn tức giận: “Ta vừa về từ nơi xa liền đến phủ tướng tìm nàng, nghe nói nàng ở Nhã Nguyệt Lâu, lại đặc biệt đến đây, vậy mà nàng vì hắn mà bỏ rơi ta?!”
Không biết tại sao, so sánh Cầm Tịch Sơn điềm tĩnh với Tiêu Lăng Xuyên đang bốc hỏa, ta bỗng cảm thấy như mình đang dỗ một đứa con trai hờn dỗi ngoài đường.
Ta đỡ trán, dịu giọng dỗ dành Tiêu Lăng Xuyên, sau đó mới bước vào gian phòng của Cầm Tịch Sơn.
Nam tử ngồi nghiêm chỉnh trước án thư, thân khoác trường bào màu xanh, tay áo rộng tựa núi sông.
“Kỷ Tiểu thư khiến ta bất ngờ đấy.” Hắn chậm rãi rót một chén trà, đẩy về phía ta.
“Cầm đại nhân ngày càng phong nhã.” Ta vẫn còn đang mải mê ngắm dung mạo xinh đẹp của hắn.
Hồi trước cha ta bị cha hắn đánh đến sưng cả mắt, còn cha hắn thì bị cha ta đánh lệch cả miệng. Khi ấy, ta đến cửa cung đón cha, vừa hay gặp hắn cũng đang đón cha mình. Khi đó, mặt hắn đanh lại, chẳng được dễ nhìn như hôm nay.
Hắn ngừng một chút, thản nhiên nói: “Hai tháng nữa chúng ta sẽ thành thân.”
“Ta biết mà.”
Hắn tựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Ta không cần nàng phải làm gì cho ta, nhưng mong nàng đừng gây phiền phức.”
“Được thôi.” Ta rất ngoan ngoãn.
Hắn nhướng mày, dường như hơi ngạc nhiên.
Ta chống cằm, bàn tay vô thức chạm vào những khớp ngón tay nhô lên của hắn: “Nhưng làm phu quân của ta, ta cũng có yêu cầu đấy.”
Hắn cúi đầu nhìn tay ta, không né tránh, chỉ nhàn nhạt nói: “Nói nghe thử.”
“Thứ nhất, ta không chịu được khổ, ngươi phải bảo vệ ta.”
Hắn gật đầu, chậm rãi đáp: “Nam nhân tất nhiên phải bảo vệ thê tử của mình.”
“Thứ hai, ta không giỏi giang, cũng chẳng tài đức, chỉ biết hưởng thụ. Ngươi phải chịu đựng ta.”
Hắn lại gật đầu, khóe môi mang theo ý cười: “Ta đã nghe danh Kỷ tiểu thư từ lâu.”
“Thứ ba, ngươi có thể phong lưu bên ngoài, nhưng nếu mắc bệnh thì đừng lây cho ta.”
Nụ cười của hắn khựng lại, sắc mặt thoáng chút rạn nứt.
Ta cũng không cố ý xúc phạm hắn, chỉ là nguyên tác miêu tả hắn sở hữu kỹ viện lớn nhất kinh thành, ai biết hắn có phải loại dưa hỏng hay không.
Ánh mắt hắn biến hóa vài lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp: “Được.”
Ta mỉm cười nhìn người trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy hắn cũng không tệ, làm phu quân của ta cũng là một lựa chọn không tồi.
Xem ra cha ta cũng có chút mắt nhìn người.