28
Vì Cầm Tịch Sơn trọng thương, khuôn mặt ta cũng để lại sẹo, hôn sự của chúng ta đành phải dời đến năm sau.
Năm ấy, sóng ngầm nơi triều đình vẫn âm ỉ, mặt ngoài lại duy trì vẻ yên ổn, Tết qua đi cũng thật náo nhiệt, vui tươi.
Sáng mùng Một, ta đến Tiêu phủ chúc Tết.
Người Tiêu phủ không hề đề phòng ta, cho nên ta cứ thế đẩy cửa tiến vào thư phòng của Tiêu Lăng Xuyên.
Từ sau vụ ta bị Ngũ vương bắt cóc, hắn dường như trầm tĩnh hơn rất nhiều. Dù trước mặt ta vẫn luôn tỏ ra sáng sủa hoạt bát, nhưng với mối giao tình bao năm, sao ta lại không cảm nhận được sự thay đổi nơi hắn?
Lúc ấy, hắn khoác áo choàng lông hồ ly trắng, mái tóc đen như thác nước, ngồi tựa bên lò sưởi, cầm sách chăm chú đọc đến mức không hề nhận ra sự hiện diện của ta.
Mãi đến khi ta khẽ gọi:
“Tiêu Tiêu.”
Hắn mới ngẩng đầu, hơi hoảng loạn gấp sách lại, kéo ta ra khỏi thư phòng:
“Sao lại đến vào giờ này? Ta vốn định chiều nay đến Cầm phủ.”
Ta cảm thấy có điều không ổn, luôn có cảm giác hắn cố ý kéo ta ra khỏi thư phòng để che giấu điều gì.
Nhưng rất nhanh, hắn đã chỉ vào một góc trong sân, đôi mắt cong lên đầy ý cười:
“Giống không?”
Ta bị thu hút:
“Giống.”
Đó là một người tuyết, tròn trịa, đôi mắt không biết làm thế nào mà vẽ ra, chỉ vài nét đơn giản nhưng nhìn qua đã nhận ra ngay chính là ta.
Ta chạy tới ôm lấy người tuyết, làm động tác “Yay”, Tiêu Lăng Xuyên hiểu ý, hai tay tạo thành một khung hình chữ nhật, đặt trước mắt phải, rồi nhẹ chớp mắt.
“Chụp thêm nữa không?” Hắn hỏi.
Ta lại đổi vài tư thế, hắn tiếp tục chớp mắt thêm mấy lần.
Nhớ lần đầu tiên ta chơi trò này cùng hắn, hắn từng chế nhạo:
“Trò gì vậy?”
“Mỗi lần chớp mắt, chính là ghi nhớ mãi mãi khoảnh khắc ấy.”
“Chách.” Ta làm động tác nháy mắt, còn phối âm, “Ngươi xem, vừa rồi ngươi cau mày, ta đã ghi lại, không quên được, đây gọi là định hình.”
Hắn cười lớn:
“Ta không tin đâu.”
Dù miệng bảo không tin, nhưng suốt những năm qua, hắn đã “chách” không biết bao nhiêu lần, dường như rất say mê.
Ta ngồi xổm trong sân, cũng làm một người tuyết cho hắn, nhưng lại méo mó, chẳng ra hình dáng gì.
“Xấu quá, xấu không chịu được.” Hắn lắc đầu, “Ngay cả cái đầu tròn trịa cũng lăn không xong.”
“Đừng ồn nữa, im đi!”
Ta nhặt một nhánh cây, vẽ hai con mắt to tròn:
“Thế này không giống sao?”
Hắn miễn cưỡng chấp nhận:
“Cũng tạm, nhưng có thể to hơn chút nữa.”
Nói xong, hắn đứng cạnh người tuyết, giơ hai ngón tay làm động tác “Yay”:
“Nhớ kỹ ta, Khanh Khanh.”
Ta cũng tạo khung hình, cười khẽ, nhẹ chớp mắt.
29
Trên đường trở về từ Tiêu phủ, tuyết bất ngờ bắt đầu rơi, từng bông trắng xóa phủ khắp trời đất.
Ta mở cửa sổ xe ngắm tuyết, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi vào trong xe, tan biến ngay tức khắc. Cảm thấy thật đáng tiếc, ta quyết định cầm ô đi bộ về.
“Tiểu thư, bên ngoài lạnh lắm,” Tiểu Tiêm ngồi trên xe khuyên nhủ.
“Không sao.”
Trời đất bốn bề trắng xóa, từng nhà đều đã dán câu đối đỏ, ta bước đi trên lớp tuyết mỏng, trong lòng không khỏi cảm thấy tâm trạng tựa như cảnh sắc trước mắt: tuyết trắng và câu đối đỏ, lạnh lẽo đan xen ấm áp.
Con người quả thật không thể giữ trong lòng quá nhiều bận tâm, nếu không sẽ dễ dàng bị cảnh vật lay động, ngay cả ngày Tết cũng không thoát khỏi muộn phiền.
Ta lắc đầu, cố gắng xua tan những lo lắng không cần thiết.
Bỗng một chiếc áo choàng dày, còn mang hơi ấm, nhẹ nhàng phủ lên người ta.
“Cầm Tịch Sơn.” Ta không quá ngạc nhiên, “Thân thể khỏe hơn chưa? Áo này ngài khoác đi, ta không cần đâu.”
Nói rồi, ta định cởi áo choàng trả lại.
Hắn giữ lấy tay ta, giọng nói vẫn trong trẻo: “Ta không sao.”
Ta không từ chối nữa, ngoan ngoãn nhận lấy, đồng thời đưa ra đề nghị: “Cầm đại nhân đang đi đâu? Vì sao lại đi một mình? Nếu tiện, hãy lên xe của ta, để Tiểu Tiêm đưa ngài”
“Không định đi đâu cả, chỉ là tản bộ,” hắn đáp, “Không ngờ lại gặp được nàng.”
Có lẽ cũng không phải chỉ là tản bộ. Trong nguyên tác, vào thời điểm này, Thất vương dường như đã bày mưu kế gì đó, sát hại một vài người, mà những người ấy có lẽ vô tội.
Tâm phúc như Cầm Tịch Sơn chắc chắn cũng tham gia.
Trong nguyên tác, mỗi khi tâm tình phiền muộn, hắn đều đuổi lui người hầu, một mình tĩnh lặng suy ngẫm.
Ta khẽ nhìn bàn tay đang cầm ô của hắn, đôi tay trắng như ngọc này đã từng giết bao nhiêu người, vấy bao nhiêu máu?
Có lẽ giết người vấy máu không phải điều hắn mong muốn, chỉ là thân ở trong cục diện, thân bất do kỷ, buộc phải hành động.
Lúc này đây, áp lực đè nặng trong lòng hắn chắc chắn cũng không kém gì ta.
Phía xa, bên cạnh một cây cầu gãy, một thân cây khô treo đầy đèn lồng đỏ — là kiệt tác của Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư là người ta mua về từ tay kẻ buôn người nhiều năm trước. Nàng không nhớ quê hương mình ở đâu, nhưng vẫn nhớ tục lệ treo đèn lồng đỏ hoặc giấy đỏ lên cây khô vào dịp năm mới, cầu mong năm tới cây khô nở hoa, vạn sự hanh thông.
Ta chỉ về phía cây đó: “Đại nhân, muốn đến ước một điều chăng?”
Dưới gốc cây, có người bày sạp, cung cấp giấy đỏ và mực đen. Người qua lại nếu muốn có thể viết điều ước rồi treo lên cây.
Hắn nhận lấy ô, cầm giúp ta che, lặng lẽ nhìn ta cúi đầu viết chữ.
Chữ của ta xấu, hắn cau mày: “Nàng viết chữ này sao?”
Giọng điệu đầy vẻ ngạc nhiên chân thành khiến ta bị tổn thương sâu sắc, giận dữ đáp: “Phải, không đẹp sao?”
“… Đẹp.”
Đó mới là câu trả lời đúng.
Viết xong, ta gấp tờ giấy lại, nhờ người ở sạp treo lên cây.
Người nọ đồng ý, sau đó quay sang hỏi Cầm Tịch Sơn: “Công tử không viết sao?”
Ánh mắt hắn dừng trên tờ giấy đỏ của ta, mi mắt chớp nhẹ, từ tốn lắc đầu. Không hiểu sao, trong câu trả lời lại thấp thoáng vài phần u sầu: “Ta không cần.”
Ta và Cầm Tịch Sơn tiếp tục bước đi, về đến Cầm phủ, ta mời hắn vào ngồi, nhưng hắn từ chối, nói rằng trong phủ còn nhiều việc cần xử lý.
Ta cẩn thận cài lại áo choàng cho hắn, nhìn hắn lên xe ngựa của ta rồi mới quay người bước vào phủ.
30
Một sắc xuân trải dài, các cây liễu ở mọi góc phố trổ nhành, dưới lầu phố xá đông đúc tấp nập, trạng nguyên áo đỏ cưỡi ngựa đi qua, khí thế bừng bừng.
Ta đứng trên lầu hai, tựa cửa sổ nhìn xuống.
Trạng nguyên áo đỏ dường như cảm nhận được ánh mắt, quay đầu ngẩng lên, khẽ cười một cái.
Chén trà trong tay Tiểu Ngư run rẩy rơi vỡ:
“Sao có thể là…”
Ngón tay ta siết chặt song cửa, ánh nắng chói chang khiến đầu óc choáng váng.
Khi Tiêu Lăng Xuyên trở về, trời đã tối hẳn, ánh đèn rực rỡ chiếu lên gương mặt bối rối của hắn:
“Khanh Khanh…”
Ta bước đến trước mặt hắn, lần đầu tiên nhìn hắn như người xa lạ:
“Tại sao?”
Bóng tối phủ lên gương mặt hắn, những đường nét sáng rỡ thường ngày nay trở nên sâu thẳm. Người trước mắt, chỉ bối rối trong chốc lát, rồi thần sắc trở nên kiên định, thậm chí lộ ra một phần cứng rắn chưa từng để lộ với ta:
“Ta không thể mãi là kẻ bất tài, Khanh Khanh.”
Ta gần như phát điên, hắn đang nói gì vậy?
“Thế nào là bất tài? Đệ nhất phú thương kinh thành là bất tài sao?”
Hắn muốn đưa tay đỡ lấy vai ta, nhưng bị ta hất ra:
“Ngươi nói cho ta biết, thế nào gọi là bất tài!”
“Người tiêu sái, tự tại như Tiêu Lăng Xuyên đâu rồi? Người tự tin không ai sánh bằng, người nói ‘Không làm quan cũng là nhân kiệt’ đâu rồi?”
“Đó là ta muốn…”
“Không!” Ta dứt khoát ngắt lời, “Ngươi không muốn. Nếu ngươi thật lòng muốn, đã chẳng giấu ta đến hôm nay.”
Ta lạnh mặt quay lưng bỏ đi.
“Khanh Khanh!” Hắn kéo lấy tay ta.
“Buông ra.” Ta nhìn hắn đầy thất vọng.
Hắn chậm rãi buông tay, nhưng khi ta vừa bước gần đến cổng sân, hắn bất ngờ lên tiếng:
“Nàng hỏi, thế nào là bất tài?”
Áo trạng nguyên đỏ thẫm dưới ánh đèn rực rỡ, ánh mắt hắn sâu thẳm:
“Không bảo vệ được nàng, để nàng phải chịu liên lụy, chính là bất tài.”