32
“Tiểu thư, đi ngủ thôi.” Tiểu Ngư đã vào thúc giục ta mấy lần.
“Đừng để ý đến ta, ngươi đi nghỉ đi.”
Ta chống tay lên trán, mệt mỏi đến cực hạn nhưng lại không có chút buồn ngủ.
Sự việc tại sao lại diễn biến đến mức này?
Trong lòng ta dâng trào lửa giận và cảm giác bất lực. Sự giận dữ ấy ban đầu có lẽ nhắm vào Tiêu Lăng Xuyên, nhưng giờ đây lại hoàn toàn quay sang chính bản thân ta.
Vì ta, Tiêu Lăng Xuyên mới nhặt lại bút sách, bước vào trường thi.
Ta đã từng nói hắn thông minh đến mức đáng ngưỡng mộ, chẳng phải vừa ra tay đã giành được trạng nguyên đó sao?
Nhưng đây có phải là điều hắn thật sự mong muốn?
Còn đâu thiếu niên với đầy ngỗ nghịch, mà đòn roi của phụ thân hay thước gõ của thầy giáo cũng không khiến hắn khuất phục?
Đây là lỗi của ta. Là ta đã đẩy người mà ta yêu mến hết lòng vào con đường mà hắn không muốn bước vào.
Ta rốt cuộc là gì? Chỉ là một khách qua đường, một kẻ phụ họa chẳng thể thay đổi cục diện, lạc lối không biết tương lai.
Không đáng đâu, Tiêu Lăng Xuyên của ta.
Sáng hôm sau, tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức ta.
Ta ngồi dậy nhìn, thấy từng đoàn người khiêng những chiếc hòm gỗ buộc lụa đỏ nối tiếp nhau, gần như lấp đầy cả sân viện.
“Đây là…” Ta có chút mơ hồ.
“Lễ cưới đó!” Tiểu Tiêm kêu lên, “Lễ vật từ Cầm phủ.”
“À…” Ta xoa trán, “Suýt nữa thì quên.”
Đoàn kiệu rước lễ từ Cầm phủ đến phủ nhà ta trải dài nửa con phố, tin tức như gió cuốn phất phơ, lan khắp cả thành.
Đại Tiểu thư 23 tuổi chưa xuất giá của phủ Tể tướng sắp gả cho Cầm đại nhân rồi!
Người người đều nghĩ rằng ta chiếm được tiện nghi của Cầm Tịch Sơn.
Ta cũng thấy lạ. Danh tiếng của ta không tốt, Cầm Tịch Sơn cũng chẳng phải người thuần khiết gì, gần đây kinh thành còn đồn hắn thân thiết với một nữ tử áo đỏ.
Cả hai chưa kết hôn, đều vướng tin đồn. Ta còn nhỏ hơn hắn ba tuổi, sao lại nói hắn chịu thiệt?
Thế đạo đúng là kỳ quặc.
Nhưng giờ đây tâm trí ta không để vào Cầm Tịch Sơn, mà toàn bộ đều đặt vào Tiêu Lăng Xuyên.
Sau một đêm một ngày suy nghĩ, ta quyết định đến gặp hắn để nói chuyện thật tốt.
Ít nhất… ta cần xin lỗi vì thái độ hôm qua.
Không ngờ hắn lại đến trước.
Đêm nay có ánh trăng, nhưng không đủ sáng để chiếu rọi tấm áo xám nhạt đơn bạc của hắn.
Lễ vật đầy sân dường như khiến hắn không biết đặt chân vào đâu. Hắn bước từng bước tránh né, cuối cùng mới đến trước mặt ta.
Chúng ta yên lặng đối diện, không khí giữa hai người tĩnh lặng như ánh trăng lạnh lẽo.
“Xin lỗi, Tiêu Tiêu, ta không nên nổi giận với ngươi tối qua.” Ta mở lời trước.
Hắn thở dài:
“Khanh Khanh, đừng trách mình.”
Ta lập tức hiểu ý hắn. Hắn muốn ta đừng quy kết kết quả này về mình, đừng tự trách bản thân vì hắn bước vào con đường quan trường.
Chỉ một câu của hắn, suýt nữa khiến ta rơi nước mắt.
Ngươi xem, đây chính là hắn, luôn biết ta nghĩ gì, luôn hiểu ta những cảm xúc chẳng đầu chẳng cuối bắt nguồn từ đâu.
Hắn hiểu ta đến vậy, cảm thông ta đến vậy, nâng đỡ ta đến vậy.
Nhưng ta làm sao có thể không tự trách?
Ta đưa tay chạm lên má hắn:
“Tiêu Tiêu, ngươi còn nhớ có lần hỏi ta, ngươi nên làm gì để khiến ta vui không?”
“Nàng nói ta không cần làm gì cả, chỉ cần làm điều mình thích, nàng sẽ vui.” Hắn đáp, “Nàng gạt ta, ta luôn phải làm gì đó vì nàng.”
“Ta không lừa ngươi,” ta ngắt lời hắn, “Có lẽ ngươi không biết, ngươi càng là chính mình, ta càng yêu ngươi. Nếu ngươi bị ràng buộc, ta sẽ đau lòng.”
“Ngươi nên được tự do và vui vẻ, không bị bất kỳ thứ gì trói buộc.” Ta nghẹn ngào, nước mắt trào ra, “Dù là vì ta cũng không được. Ta không thể để ngươi vì ta mà bước vào con đường không thuộc về mình.”
Nước mắt làm mờ ánh trăng, hắn run giọng:
“Nàng… yêu ta?”
“Đừng khóc… Khanh Khanh.” Hắn hoảng hốt, “Là ta không tốt, là ta không tốt…”
“Ngươi có gì không tốt, ngươi làm sao mà không tốt!” Ta nức nở, cảm xúc hoàn toàn sụp đổ, “Ngươi chỉ là đối với ta quá tốt thôi.”
Hắn vừa lau nước mắt cho ta, vừa nhẹ nhàng vỗ về lưng ta để trấn an.
Khi ta ngừng khóc, hắn nhìn khắp lễ vật đầy sân, nhẹ giọng, thành khẩn nói:
“Khanh Khanh, ta yêu nàng.”
“Ta thật ngu ngốc, đến giờ mới nhận ra ta yêu nàng đến vậy. Làm sao ta có thể đến giờ mới nhận ra?”
“Lẽ ra ta phải biết sớm hơn, ngay khi còn nhỏ ngày nào cũng muốn trèo tường đến tìm nàng chơi. Phải biết ngay lúc lễ Nguyên Tiêu kéo tay nàng đi xem đèn. Ngay cả lúc phụ thân ta bị xử trảm, đau khổ muốn ôm nàng một cái, ta cũng phải nhận ra.”
Tình cảm của hắn giống như những ngọn cỏ xuân, từng chút một lặng lẽ lớn lên, đến mức hắn không hề hay biết.
Khi có một người đàn ông khác bước vào cuộc đời nàng, hắn mới chợt bừng tỉnh. Nhìn lại, cỏ đã phủ đầy cả một dòng sông, gợn sóng mãi không thôi.
“Ta đáng ra nên sớm nhận ra, sau đó theo đuổi nàng, để ngươi trở thành thê tử của ta.” Giọng hắn trầm xuống, ánh mắt đã ướt đẫm, “Giờ đã quá muộn, nhưng dù mạo phạm, ta vẫn muốn hỏi một câu, Khanh Khanh, nàng có nguyện ý kết thân cùng ta không?
Ta nhìn hắn, đau lòng đến cực điểm.
Nhưng ta lắc đầu, chậm rãi và kiên định:
“Không nguyện ý.”
Nỗi xót xa hiện rõ trên gương mặt hắn, không chớp mắt, một giọt lệ lăn dài trên gò má.
“Tiêu Tiêu, ta dĩ nhiên yêu ngươi, nhưng đó không phải là tình yêu giữa nữ nhân và nam nhân. Đó là sự đồng cảm, tri kỷ, tình nghĩa sâu đậm từ thuở thơ ấu lớn lên cùng nhau.”
“Nhưng nếu nàng gả chỉ để cha nàng yên lòng, sao không thể gả cho ta?” Giọng hắn khẩn cầu, “Nàng tin ta đi, chỉ cần hai năm, những gì Cầm Tịch Sơn làm được, ta cũng sẽ làm được.”
“Tiêu Tiêu,” ta khẽ nói, “Chính vì ngươi quan trọng với ta, và ngươi lại yêu ta, nên ta không thể mập mờ mà gả cho ngươi.”
“Nếu ta vì cần một người để gả mà chọn ngươi, đó sẽ là sự sỉ nhục với ngươi, và làm vấy bẩn tình cảm ta dành cho ngươi.”
Ánh trăng phủ trên chân mày hắn, hắn lặng lẽ nhìn ta hồi lâu, dung nhan rực rỡ ngày nào nay mong manh, yếu đuối, nhưng cuối cùng vẫn nở một nụ cười nhẹ, mắt ngấn lệ, giọng nói dịu dàng:
“Ta hiểu rồi.”
Rồi hắn cúi người ôm lấy ta, môi mềm khẽ đặt lên trán:
“Xin lỗi, chỉ lần này mạo phạm.”
32
“Ta đi đây, nàng nghỉ sớm đi.”
Khi Tiêu Lăng Xuyên cáo biệt ta, dường như lại trở về dáng vẻ thiếu niên rạng rỡ năm nào.
Chỉ là vừa quay đầu, cả hai chúng ta đều sững lại.
Cầm Tịch Sơn trong bộ bạch y tựa ánh trăng, đứng lặng dưới ánh nguyệt quang, tay cầm một hộp gỗ nhỏ, trên môi khẽ nở nụ cười nhạt.
“Quấy rầy các ngươi rồi.”
Tiêu Lăng Xuyên chạm mặt Cầm Tịch Sơn, hiếm khi không như pháo xẹt bùng nổ đôi câu khẩu chiến. Hắn chỉ khựng lại một chút, rồi lướt qua như chẳng thấy gì.
“…Ngươi đến làm gì?”
Cầm Tịch Sơn bước chậm dưới ánh trăng, đưa hộp gỗ trong tay về phía ta. “Đem cái này đến.”
“Lễ vật cuối cùng trong lễ hỏi.”
Ta đưa tay ra nhận, nhưng hắn lại khẽ rụt về.
“Nàng có thể không cần, ta không ép buộc.”
Không khí có phần vi diệu, ta thoáng hiếu kỳ muốn biết trong hộp là gì, nhưng nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của hắn lại sinh chút e ngại.
Dường như đây là vật rất quý giá, mà ta, một kẻ vô tâm, lại không xứng đáng nhận lấy.
Thấy ta lưỡng lự, giọng hắn trầm xuống: “Không cần thì thôi.”
“Hoặc nàng vốn dĩ không muốn thành thân.”
“Không sao cả, ta có thể từ hôn.”
“Đừng nói là ta ép buộc.”
Lời nói ngắn gọn, lạnh lùng nhưng đầy gượng gạo.
“Muốn!” Ta vội vàng giật lấy hộp. “Ngài đã cho, sao ta lại không nhận?”
Không ngờ hành động này chẳng làm hắn vui lên, ngược lại còn khiến hắn phật lòng hơn. Hắn cười khẽ, gần như tự chế giễu: “Nàng đối với ta, mãi mãi hời hợt như thế.”
Ta sững lại, cầm hộp mà không biết nên trả hay giữ.
Không biết nên đáp lời hắn thế nào.
Dỗ dành? Hắn sẽ nghĩ ta gạt hắn.
Dẫu ta từng gạt hắn nhiều lần, nhưng nay không muốn lừa dối thêm.
Nói thật? Nói thế nào đây?
Chẳng lẽ phải thẳng thắn bảo rằng ta vẫn luôn đề phòng hắn, thành thân chẳng qua là vì coi trọng giá trị lợi dụng của hắn, để phụ thân ta yên lòng?
Lời này quá mức khó nghe, ta không muốn thốt ra.
“Vậy… rốt cuộc ngài muốn ta làm gì chứ?” Ta cúi đầu, giọng như muỗi kêu, lần đầu tiên thấy mình hổ thẹn đến thế.
Nghe vậy, hắn vươn tay nâng cằm ta lên, buộc ta đối diện hắn, rồi ngay lập tức đưa tay che mắt ta lại.
Trong bóng tối, ta nghe rõ tiếng thở của hắn: “Đừng nhìn ta như thế, khiến ta thật sự như đang ép buộc nàng.”
Ta cảm nhận được hàng mi ướt át của mình lướt qua lòng bàn tay hắn.
Giọng hắn đượm chút chua xót: “Nàng chẳng phải rất giỏi ăn nói sao, giờ ngay cả dỗ ta một câu cũng không muốn?”
Gọi một tiếng “phu quân,” hay kêu “bảo bối,” mọi chuyện sẽ qua đi, hắn sẽ không trách nàng nữa.
Ta bất đắc dĩ đáp: “Dỗ hay không thì có ích gì, ngài vẫn cứ giận ta.”
“Ta giận nàng?Kỷ Khanh Khanh, từ đầu đến cuối đều là nàng nắm chặt ta trong tay.”
Ngữ điệu của hắn yếu ớt, chẳng còn giống một vị quyền thần, mà lại như một nam nhân chán chường trên đời, cúi đầu nhượng bộ trước người nữ nhân mình yêu.
Ta cười khổ: “Ta làm sao nắm được ngài? Lời này, thiếu nữ mới lớn tin, ta không tin.”
Ta đẩy tay hắn ra, nhìn thẳng vào hắn, trong lòng dâng lên niềm bi ai vô tận: “Ngài là Thượng thư đương triều, còn ta chỉ là một nữ nhân bất tài, dựa vào quyền thế của phụ thân để phô trương uy thế, thực chất chỉ là kẻ hư trương thanh thế.”
“Cái gọi là nắm giữ ngài, không phải ta vượt lên trên ngài, mà là ngài tự nguyện giao quyền ấy cho ta. Bề ngoài là ta kéo cảm xúc của ngài đi, nhưng thực chất quyền kiểm soát vẫn nằm trong tay ngài.”
Hắn chau mày, ánh mắt sâu thẳm như mực không tan.
Có lẽ chưa từng thấy một ta tự vạch trần bản thân, vừa bi quan vừa suy sụp như thế, hắn im lặng rất lâu.
Chúng ta cứ đối diện nhau như vậy không biết bao lâu, lâu đến mức ta muốn đẩy hắn ra, trốn khỏi bầu không khí tĩnh lặng này, thì nghe hắn thở dài thật dài:
“Nàng vẫn nên kiêu ngạo một chút thì tốt hơn.”
Nói rồi, hắn mở hộp, lấy ra một chiếc vòng tay đeo vào cổ tay ta: “Thôi vậy, cứ xem như là ta ép nàng đi.”
Ta hướng ánh trăng nhìn chiếc vòng. Màu sắc không quá óng ánh, chất liệu không phải thượng hạng, hoa văn cũng có phần thô mộc.
Thật sự không phải thứ gì quý giá.
“Năm xưa nhà nghèo, đây là vật duy nhất phụ thân ta tặng mẫu thân, cũng là món quà có giá trị nhất của người. Mẫu thân ta từng mong muốn để lại nó cho con dâu tương lai.”
“Nàng hẳn sẽ chê bai. Nếu không thích, sáng mai cứ tháo ra đi.”