Ta đã làm Thiên Phi được hai trăm năm rồi. Năm nay đúng lúc vừa tròn hai trăm tuổi.
Khi ta vẫn còn là một quả trứng, phụ vương nhìn thấy lớp hoa văn tinh xảo trên trứng, sờ vào thấy sáng bóng, mềm mại, và đặc biệt là tự phát nhiệt, hoàn toàn giống như một viên bảo vật giữ ấm, vì vậy phụ vương nóng lòng liền dâng trứng thần lên Thiên Đế làm quà mừng sinh thần.
Thành thật mà nói, trứng của dòng họ Bạch Long Vương Đông Hải, khi chưa nở quả thực rất hữu dụng, không thể bị phá vỡ bởi đao thương, không chịu ảnh hưởng bởi nước lửa, đông ấm hè mát, thậm chí có thể dùng làm vũ khí — Nếu như ta không nở ngay trong tay Thiên Đế.
Nghe nói khi ấy vỏ trứng nát hết lên người Thiên Đế, và một con tiểu long trần trụi rơi thẳng vào trong chén ngọc lộ xuân nghìn năm mà Đạo Quân Ngọc Trần dâng lên.
“Choang!”
Rượu nghìn năm bị ta uống cạn, nụ cười của phụ vương ta cũng đông cứng trên mặt.
Thiên Đế không biểu lộ cảm xúc, nhìn ta chằm chằm rồi từ từ hỏi:
“Đây chính là món quà sinh thần mà Long Vương dâng tặng cho ta sao?”