Người ta nói rằng bao năm nay ta bớt phóng túng là vì chờ đợi Huyền Minh Tiên Quân Ninh Trạch. Nay nghe tin ngài sắp đính hôn, ta không kìm được nỗi nhớ, nên đến cung của ngài. Vừa thấy ngài, ta liền ngay lập tức phát tình, sừng rồng bật ra…
Ta nghe qua một lượt, chỉ nhớ một điều: mọi người đều bảo ta rất si tình, rất đáng thương, rất dễ khiến người ta yêu mến.
Ta vui lắm, mặc dù lời đồn chẳng đúng với sự thật, nhưng kết luận tốt là được rồi mà.
Thế là ta hớn hở chạy đến điện Nhân Duyên tìm Vô Khuyết. Vừa ngồi xuống, định kể cho ngài về vẻ đẹp tuyệt mỹ của Ngọc Linh Tiên Tử, thì Vô Khuyết đã không nhịn được mà khẽ ho hai tiếng.
Ta mới nhận ra ngài mặt mày nhợt nhạt, thân hình gầy yếu, mắt ta lập tức mở to:
“Vô Khuyết, ngài sao vậy?”
Thần tiên làm sao có thể bệnh được? Thần tiên trên cao, quyền năng vô hạn, sao lại có thể bị bệnh chứ?
Cái đầu đơn giản của ta nghĩ mãi mới ra khả năng ngài bị bệnh, nhưng điều này thật sự quá khó hiểu đối với ta. Ta lo lắng đi vòng quanh:
“Sao lại như thế này? Ngài sao lại gầy đi nhiều như vậy? Mới mấy ngày ta đi mà ngài đã thành thế này rồi…”
Vô Khuyết giữ vẻ điềm tĩnh, cản ta lại:
“Không sao.”
Rồi ngài nói:
“Ta đã phái người điều tra, Thanh Hoa Đại Đế không hề có ý định gả Ngọc Linh Tiên Tử cho Huyền Minh Tiên Quân. Chỉ là gần đây Nam Hải bị lũ lụt nặng, nên muốn mời Huyền Minh Tiên Quân đến giúp.”
Ta không còn tâm trí nào quan tâm đến chuyện Ninh Trạch và Ngọc Linh, đầu óc chỉ nghĩ đến Vô Khuyết.
Ta định bảo ngài đừng nói nữa, nhưng ngài lại ho hai tiếng, rồi nói tiếp:
“Ta thấy gần đây Hồng Loan tinh của Ninh Trạch có động tĩnh, ngươi hãy thường xuyên xuất hiện trước mặt ngài, tơ hồng của các ngươi sẽ được nối liền.”
Vốn dĩ là thiên định, vốn dĩ là tâm nguyện bao lâu nay, nhưng mà…
Ta ngơ ngác nhìn ngài, thấy ngài mỉm cười nhợt nhạt, đôi môi không chút huyết csắc, nói với ta:
“Cơ hội tìm được lang quân lý tưởng đã đến, ngươi cố gắng thêm chút nữa, các ngươi sẽ trở thành thiên tác chi hợp.”
Vô Khuyết nói, ngài muốn ở một mình, đầu ngài hơi đau. Ta không dám làm phiền nữa đành ngoan ngoãn lui ra khỏi điện Nhân Duyên.
Lúc này, ta mới có thời gian suy nghĩ về những gì ngài nói.
Ngọc Linh Tiên Tử và Ninh Trạch không hề có ý định đính hôn sao? Hồng Loan tinh động nghĩa là đã đến lúc ta cố gắng rồi, nhưng mà…
Vô Khuyết bệnh rồi, ta sao có thể nghĩ đến chuyện lang quân của mình được nữa, ta có còn là rồng hay không đây!
Ta tức giận biến về long hình, cuộn đuôi ngồi trước điện Nhân Duyên, suy nghĩ một hồi, rồi lén lẻn vào hầm rượu của Đạo Quân Ngọc Trần, trộm lấy loại rượu thuốc kéo dài tuổi thọ và trị bách bệnh quý giá nhất của ngài, mang đến bên giường Vô Khuyết.
Ngài đang ngủ.
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Vô Khuyết ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
Ta liền gửi tin cho Thiên Hậu mẫu thân để hỏi nguyên nhân tại sao thần tiên lại có thể bệnh, rồi gửi tin cho Thiên Đế phụ thân và phụ vương để xin thuốc và tiên đan chữa bệnh, sau đó cứ ngồi bên cạnh ngài, nhìn ngắm ngài.
Vô Khuyết thật sự rất đẹp.
Ta nghĩ, ta không cần lang quân nữa, cứ thế này chẳng phải tốt lắm sao, ta thật sự rất vui mà.
Ta lại nghĩ….Vô Khuyết, ngài mau khỏe lại nhé.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của ta.
10
Thiên Hậu mẫu thân nói rằng, thần tiên không bao giờ bị bệnh. Nếu có chuyện gì bất thường xảy ra, chính bản thân họ sẽ biết rõ nguyên nhân.
Vô Khuyết nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng khi ta hỏi ngài, ngài không chịu nói.
Theo tính cách trước đây của ta, ta sẽ bám riết không buông, đùa giỡn cho đến khi ngài chịu tiết lộ sự thật. Nhưng lần này, ta không làm vậy, vì có một chuyện khác khiến ta phải phiền lòng.
Phụ vương muốn cưới mẹ kế cho ta.
Nếu chỉ đơn giản như vậy thì ta đã không phải lo lắng. Phụ vương tuy không quan tâm nhiều đến tình cảm nam nữ suốt mấy ngàn năm nay, ta còn hay trêu ngài là “mặt cây”, nhưng cả tiên giới đều biết, long tộc Đông Hải chúng ta trời sinh không già đi.
Phụ vương của ta, khi không nói chuyện hay uống rượu, vẫn mang dáng vẻ tuấn tú, phong lưu, có phong thái của một công tử hào hoa.
Ngài không mấy quan tâm đến chuyện yêu đương, đã nhiều năm kể từ khi mẫu thân của ta qua đời, ngài vẫn không tìm ai khác.
Ta cũng không có ý kiến gì về chuyện ngài già mà vẫn muốn yêu, cho đến khi ta gặp mẹ kế tương lai của mình.
Mẹ kế là một tiên nữ trẻ tuổi, tên Huệ Như, vừa mới phi thăng. Phụ vương, trong một lần tham dự tiên yến, chỉ cần nhìn thoáng qua Huệ Như đã lập tức động lòng, không thể nào thoát ra được.
Ta đã gặp tiên tử Huệ Như, và cũng thấy phụ vương nhìn nàng với ánh mắt đầy tình cảm, không còn chỗ cho bất cứ ai khác.
Huệ Như quả thực xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ yếu đuối, eo thon, mềm mại như một đóa sen thanh nhã. Mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười đều mang dáng dấp của một mỹ nhân yếu đuối nhưng không kém phần quyến rũ.
Nhưng ta cảm thấy, dù nàng đẹp, cũng không bằng Ngọc Linh; nàng dịu dàng đáng yêu, nhưng… trong lòng ta lại cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Dù không có lý do gì rõ ràng, ta vẫn thấy buồn bực, ngồi trong cung mà vò đầu bứt tai. Ta muốn đến điện Nhân Duyên để chia sẻ với Vô Khuyết, nhưng lại sợ ngài nghĩ ta quá nhỏ nhen.
Tại sao lại thế nhỉ?
Trước đây ta và Vô Khuyết không có chuyện gì là không thể nói với nhau, giờ ta tự dưng lại lo lắng về hình tượng của mình làm gì nhỉ?
Ta đúng là trở nên nhỏ nhen rồi.
Ta buồn bã suy nghĩ, cho rằng thời gian có lẽ sẽ làm dịu đi cảm giác kỳ lạ này—cho đến khi tiên giới lại xảy ra hàng loạt sự kiện hoang đường.
Phụ thân của Ngọc Linh tỷ tỷ, Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, kiên quyết muốn cưới Huệ Như làm phi.
Tham Lang Tinh Quân Huyền Thiên Xu vì một ánh nhìn đã say đắm Huệ Như, đến mức đấu đá với phụ vương của ta tại tiên yến.
Còn có Hỏa Đức Chân Quân, Tư Lộc Tinh Quân, Ngọc Thanh Chân Vương… tất cả bọn họ đều vì Huệ Như mà xảy ra xung đột, tranh giành, ghen tỵ với nhau.
Huệ Như, Huệ Như, cả tiên giới dường như bị cuốn vào vòng xoáy bởi nàng tiên nữ khiến các tiên quân điên đảo này.
Rồi điều hoang đường nhất đã xảy ra.
Ngay trước mắt ta, tại tiên yến hằng năm, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Thiên Đế bỗng thay đổi khi nhìn thấy Huệ Như tiến tới cúi người xin lỗi.