Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI Chương 6 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

Chương 6 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

5:03 chiều – 04/10/2024

Phần lớn các tiên quân có danh tiếng của tiên giới đều đã yêu Huệ Như, và Thiên Đế cũng yêu nàng.

Thiên Đế muốn cưới Huệ Như làm Thiên Phi, thậm chí ta còn nghe các tiên nữ hộ vệ thì thầm rằng, Thiên Đế đã hứa với Huệ Như, sẽ phế Thiên Hậu mẫu thân để đưa nàng lên làm Hoàng Hậu.

Thiên Đế và Thiên Hậu là vợ chồng từ thuở thiếu thời, tình cảm thâm sâu, ngài từng nói rằng chỉ có một mình Thiên Hậu là hoàng hậu duy nhất.

Ta không thể tin nổi, trong lòng đầy nghi hoặc. 

Ta nhìn Thiên Hậu mẫu thân vẫn mỉm cười chuyện trò bình thường với ta trong thiên cung, nhưng khi ta rời đi, bà lặng lẽ rơi nước mắt. Có lẽ bà đã quên rằng, long tộc của ta cai quản nước trên thế gian, một khi nước mắt của bà rơi xuống, ta có thể cảm nhận được.

Ta cũng thấy phụ vương lúc nào cũng mắt đỏ hoe, say rượu triền miên, trong mắt chẳng còn hình bóng của ta. Ta thấy Thiên Đế nghi ngờ ta mà dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta. 

Hầu như cả nửa thiên đình đều vì Huệ Như mà cuồng dại. 

Thậm chí, khi ta đến điện Nhân Duyên, ta còn thấy Huệ Như, mỹ nhân đang rưng rưng nước mắt, bàn tay úp mở nửa che giấu khuôn mặt, bẽn lẽn hỏi Vô Khuyết:

 “Vô Khuyết đại nhân… Huệ Như từ lâu đã như cành bèo trôi, chỉ mong hỏi một câu, nhân duyên của Huệ Như rốt cuộc… rốt cuộc…”

Đầu ta ong ong lên, nhìn nàng e thẹn đến gần Vô Khuyết—vị thần luôn cô độc, không bao giờ gần gũi với ai—và Vô Khuyết lại không từ chối sự tiếp xúc của nàng.

Ta vừa giận dữ, vừa tủi thân, không thể kìm nén nữa mà lao thẳng vào điện Nguyệt Lão: 

“Vô Khuyết!”

Ta đã lâu không gặp Vô Khuyết.

Ngài vẫn như xưa, khoác trên mình chiếc trường bào đỏ rộng thùng thình, màu sắc rực rỡ mà trông ngài lại lạnh nhạt hơn bất cứ ai. Khi nghe tiếng ta, ngài dường như ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía ta, trên gương mặt hiện lên vẻ bất lực quen thuộc.

Vô Khuyết xoay đầu lại, lùi hai bước, tránh khỏi bàn tay của Huệ Như, giọng điềm tĩnh:

 “Nhân duyên là chuyện trời định, ta không dám tiết lộ thiên cơ.”

Chỉ một câu nói nàu của ngài thôi là ta liền yên tâm. Ta đã biết, người khác có thể thay đổi, nhưng Vô Khuyết thì không. Vô Khuyết vẫn là Vô Khuyết, ngài không thay đổi.

Huệ Như bị “tiễn khách”, ta đang định hỏi nàng rốt cuộc đến tìm Vô Khuyết làm gì, thì ngài đã hỏi trước: 

“Ngươi đến vì tiên tử Huệ Như?”

Ta ngẩn người, có chút nghĩ ngợi mà tự hỏi, phải không nhỉ?

Hình như không phải!

Tiểu bạch long số một tiên giới, không nghĩ nhiều, liền thốt ra một câu khô khốc:

 “Ta chỉ muốn gặp ngài thôi.”

Ta chỉ muốn gặp Vô Khuyết mà thôi. Gần đây có quá nhiều chuyện phiền phức, ta muốn chia sẻ với Vô Khuyết đến nỗi bồn chồn, lo lắng, nhưng lại sợ ngài nghĩ ta nhỏ nhen.

Nhưng hôm nay ta không nhịn nổi nữa! 

Nhỏ nhen thì nhỏ nhen đi, Vô Khuyết sẽ không ghét ta đâu. Thế là ta quyết định làm luôn, chạy một mạch đến đây thật nhanh.

Lần này đổi lại là ngài ngẩn ra.

Ngài dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói. Cho đến khi ta đi tới bên cạnh ngài, nhẹ nhàng hỏi:

 “Vô Khuyết, tơ hồng của Huệ Như rốt cuộc nối với ai?”

Vô Khuyết không giấu ta, khẽ nhíu mày: 

“Vừa rồi ta đã nhìn rõ, nàng ấy không giống những tiên nữ khác… Trên người nàng, có rất nhiều sợi tơ hồng.”

Khi nàng ấy bước đến gần, Vô Khuyết mới thấy rõ, toàn thân tiên tử xinh đẹp ấy bị quấn quanh bởi những sợi tơ đỏ, đỏ đến mức tím tái và đen sẫm, bao phủ khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, trông thật đáng sợ.

Ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện nào kỳ quái đến thế, ngẫm nghĩ một hồi, rồi chợt cảnh giác: 

“Vậy ngài có biết những sợi tơ hồng đó nối với ai không?”

Vô Khuyết nói thẳng điều ta nghĩ: 

“Ngươi muốn hỏi ai?”

Ta suýt nữa nói ra hai chữ “ngài đó”, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của ngài, không hiểu sao lại không thể nói ra được, chỉ có thể viện cớ: 

“Ví dụ như Huyền Minh Tiên Quân này, Đạo Quân Ngọc Trần này…”

 Ta nói một tràng dài, rồi vội vàng thêm vào: 

“Hay là ngài chẳng hạn.”

Ngài lại im lặng. Dường như từ lúc ta bắt đầu nói đã có chút thất thần.

Ta bắt đầu nghi ngờ liệu ngài có nghe thấy mình nhắc đến tên ngài hay không nên cũng chẳng còn hơi sức để tiếp tục hỏi nữa,  quay lại tự mình suy ngẫm.

Rất nhiều tiên quân thích Huệ Như thì Vô Khuyết tại sao không thể? 

Dù ta không thích Huệ Như nhưng cũng không thể ích kỷ mà yêu cầu Vô Khuyết cũng không thích nàng. Hơn nữa, Vô Khuyết vẫn độc thân đến tận bây giờ, chưa có tiên nữ nào tỏ tình với ngài, nếu ngài có người mình thích, ta cũng phải vui mừng cho ngài mới phải chứ…

Mới phải….

Nhưng ta không vui chút nào!

Ta chẳng thể tự khuyên nhủ mình, cảm giác này còn khó chịu hơn việc bị cấm không được chơi nước suốt ba ngày ba đêm vậy.

Ta nhìn ngắm gương mặt nghiêng của Vô Khuyết, trong lòng buồn bực tự nhủ, tiểu bạch long ngày xưa phóng khoáng và cởi mở không còn nữa rồi…

Ta thật sự ngày càng nhỏ nhen rồi.

11

Thiên giới ngày càng hỗn loạn.

Thiên Đế phụ vương càng lúc càng đối xử lạnh nhạt và tồi tệ với Thiên Hậu mẫu thân. 

Hôm đó ta chỉ dám nói vài câu “không nên như vậy”, phụ vương liền phạt ta hai tia thiên lôi. 

Dù không đau không ngứa, nhưng trước đây phụ vương nhiều nhất cũng chỉ mắng vài câu, làm sao có chuyện giáng thiên lôi chứ?

Ta đến khuyên phụ vương, nhưng ngài không thèm nhìn ta, thậm chí còn ép ta phải chọn giữa ngài và Thiên Đế, giúp ngài giành lại Huệ Như tiên tử.

 Ta chỉ biết la lớn: “Con sợ rồi, sợ rồi!” rồi hóa thành rồng, vội vàng lướt khỏi Đông Hải.

Tất cả những vị tiên quân quanh ta, những người đã yêu Huệ Như, đều như trúng tà, không nghe lọt tai lời nào khác. 

Ta không dám nhìn vào khuôn mặt Thiên Hậu mẫu thân đang cố tỏ ra vui vẻ bèn đi tìm Ngọc Linh Tiên Tử.  

Sau đó ta thấy nàng cũng tiều tụy khống kém gì Thiên Hậu mẫu thân. Chắc hẳn là tỷ ấy đang đau đầu vì phụ thân mình, người đang làm mất danh tiếng vì tranh giành một tiên nữ.

Ta không phải chưa từng nghi ngờ thân phận của Huệ Như tiên tử, nhưng sau bao nhiêu lần điều tra thì cho thấy nàng chỉ là một phàm nhân bình thường, có linh căn, do may mắn mà phi thăng. Lý lịch của nàng sạch sẽ, ta không phát hiện được điều gì.

Thiên giới, chỉ vì một tiên nữ mà nảy sinh mâu thuẫn, không còn ai chăm lo nhiệm vụ—nghe thì thật phi lý, nhưng đó lại là sự thật. 

Nếu không nhờ một vài vị tiên quân lâu năm và các nữ tiên như Thiên Hậu gồng gánh, nhân gian hẳn đã rơi vào tai ương liên miên, ba giới chắc chắn sẽ đại loạn.

Ta cũng không còn cười đùa nữa.

Ngược lại, chính Thiên Hậu mẫu thân lại đến an ủi ta, nói rằng Huệ Như linh căn rất tầm thường, mệnh cách lại bình thường, cho dù Thiên Đế phụ vương có dùng trăm ngàn cách đi nữa cũng không thể kéo dài tuổi thọ cho nàng. 

Cùng lắm, nàng chỉ có thể sống thêm trăm năm, sau đó sẽ luân hồi. Dù các vị thần tiên quyền năng thế nào cũng không thể can thiệp vào cõi âm, lúc đó mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

Trăm năm, đối với long tộc mà nói, quả thật chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng ta đã nghiêm túc hỏi Thiên Hậu:

 “Những vết thương mà nàng gây ra trong trăm năm ấy, dù có là vạn năm qua đi, liệu có thể lành lại không?”

Thiên Hậu mẫu thân đáp: 

“Mộc nhi, con đã trưởng thành rồi.”

Ta nghĩ, lớn lên chẳng giống như trong truyện chút nào, không vui chút nào cả.

Ta vẫn thích đến điện Nhân Duyên tìm Vô Khuyết, nhưng không còn náo loạn như trước nữa. Ta lặng lẽ ngồi bên ngài, ta thờ nhìn ngài sắp xếp tơ hồng, nhìn cả ngày cũng không nói một câu.

Vô Khuyết thì ngược lại, nói nhiều hơn trước, nhưng có lẽ ngài không có năng khiếu, ở bên ta lâu như vậy mà vẫn chưa học được cách nói chuyện dí dỏm, lời nói của ngài lúc nào cũng khô khan, chẳng thú vị gì.

Ngài nói: 

“Nhân gian đang có tuyết rơi, ngươi muốn đi xem không?”

Ta đáp: 

“Ta đã xem nhiều lần rồi.”

Ngài khựng lại, cố gắng nói tiếp, nhưng rõ ràng là khó khăn lắm mới thốt lên được câu nói đó:

 “Mỗi trận tuyết đều khác nhau, có thể tuyết hôm nay… trắng hơn.”

Nghe thôi đã biết là ngài không có gì để nói, nhưng ta vẫn nhịn không được, cười thành tiếng.

Chỉ cần Vô Khuyết mở miệng, tâm trạng của ta sẽ tốt hơn một chút, như một con bướm đang bị gió cuốn đi, dù muốn dừng lại cũng không thể.

Ta cứ tưởng cuộc khủng hoảng này sẽ kéo dài trăm năm, cho đến một ngày, trước điện Nhân Duyên, Huyền Minh Tiên Quân chặn đường ta.

Ninh Trạch vẫn giữ phong thái như ngọc như trước, chỉ có điều sắc mặt hơi kỳ lạ. Ngài khẽ nhíu mày, nói nhỏ với ta: 

“Huệ Như có gì đó không đúng.”

Nói đến đây mới nhớ, Huyền Minh Tiên Quân là một trong số ít những tiên quân trẻ tuổi không yêu Huệ Như.

Tim ta thót lên, nghe Ninh Trạch khó khăn tìm từ ngữ mà từ từ nói với ta: 

“Hôm đó ta nghe nàng ấy như đang nói chuyện với ai đó, nhưng lời nói lại vô cùng kỳ quái. Ta cố nhớ kỹ, có mấy câu khiến ta đặc biệt để ý.”

Chưa đợi ta giục, ngài liền bắt chước giọng điệu của Huệ Như, một cách kỳ quặc:

 “‘Hệ thống, tại sao đạo cụ của ta không có tác dụng với Nguyệt Lão?’, ‘Ngươi giúp ta trồng thêm một sợi tơ hồng nữa, lần trước ta lại phát hiện một tiên quân có khí vận rất cao’, ‘Làm mỹ nhân vạn người mê cảm giác thật là tuyệt, thế giới này thật hợp ý ta’…”

Ta trợn to mắt, hít một hơi lạnh: 

“Trồng… tơ hồng?”

Huyền Minh Tiên Quân trầm giọng: 

“Lúc đó ta đã sinh nghi, muốn xem thử nàng ấy đang nói chuyện với ai. Nhưng khi định thần nhìn kỹ thì lại càng thấy rợn người—bên cạnh nàng ấy không có ai cả.”

Ta là một con rồng, trên người không có gai ốc nhưng điều đó không ngăn ta điên cuồng xoa hai cánh tay, cảm giác buồn nôn ập đến.