Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI Chương 7 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

Chương 7 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

5:03 chiều – 04/10/2024

Ninh Trạch đến vội vàng, rời đi cũng nhanh chóng:

 “Chuyện này rất hệ trọng, ta chỉ kịp báo cho ngươi biết. Muội hãy đến báo với Thiên Hậu… nhưng tốt nhất đừng nhắc đến chuyện này với Vô Khuyết. Dù không rõ Huệ Như là ai, nhưng nếu nàng ta nói đã có thủ đoạn với Nguyệt Lão, chỉ sợ sẽ có biến.”

Ta gật đầu, dặn ngài ấy “ngài cũng phải cẩn thận”, rồi trên mặt mang đầy tâm sự mà bước vào điện Nhân Duyên.

Còn chưa kịp mỉm cười, Vô Khuyết ngồi trước đống tơ hồng đã hỏi:

 “Tại sao không mời Huyền Minh Tiên Quân vào?”

Ta lập tức nghẹn họng: 

“À… ngài, ngài nhìn thấy à?”

Ngài bình tĩnh đáp: “Ừ.”

Ta nghĩ chuyện của Huệ Như không thể nói với ngài, liền vội bịa ra một lý do: 

“Ninh Trạch nói với ta rằng, ngày mai sẽ đưa ta đi chơi, nghe nói là một nơi rất vui, nên ta mới nói chuyện với ngài ấy lâu như vậy, haha.”

Cái “haha” khô khốc của ta thực sự rất thiếu thuyết phục, không biết Vô Khuyết có tin hay không.

Chắc là tin.

Bởi vì mỗi lần ta đi chơi thì tinh thần đều rất hăng hái, Vô Khuyết thường không quan tâm, mặc kệ ta phấn khích.

 Lần này cũng vậy, để che giấu sự bất thường của mình, ta cố gắng nói đủ thứ chuyện với ngài, nhưng Vô Khuyết lại trở về vẻ cũ, không thèm đáp lời.

Ta lảm nhảm một lúc lâu, rồi đờ đẫn nhìn ngài, lòng đầy trống rỗng.

Huệ Như thật sự đã làm gì đó với ngài sao? Vô Khuyết có thay đổi không? Lúc đầu ngài không thay đổi, nhưng nếu đạo cụ của Huệ Như được nâng cấp thì sao? Bây giờ ngài sẽ thay đổi sao?

Ngài sẽ giống như Thiên Đế phụ vương, nếu ta cản ngài thích Huệ Như, ngài sẽ giáng hai tia thiên lôi… không đúng, ngài là Nguyệt Lão, có lẽ ngài sẽ cuộn tơ hồng mà đánh ta.

Ta nghĩ đến cảnh Vô Khuyết sẽ đối xử lạnh nhạt với mình, khó chịu đến mức không ăn nổi, chỉ nói một câu “ta đi trước đây”, rồi rời đi. 

Ta quyết định đi tìm Thiên Hậu để giải quyết chuyện này nên đầu cũng không ngoảnh lại đã bước ra khỏi điện Nhân Duyên.

Ta không thích ngoái đầu lại, chân long thật sự không bao giờ quay đầu, ngay cả nước đã tắm qua cũng không tắm lần hai.

Ta thật sự không thích quay đầu nhìn lại nên không biết Vô Khuyết lại đang nhìn theo mình.

Ngài luôn đứng ở phía sau nhìn ta, nhưng chưa bao giờ gọi ta lại.

Thật kỳ lạ….

12

Ta đã báo cáo mọi chuyện cho Thiên Hậu mẫu thân. Bà đặc biệt xem trọng việc này và bảo ta âm thầm gọi Ninh Trạch đến cung điện. 

Ba người chúng ta đã bàn bạc kỹ lưỡng để tìm ra đối sách. Nhưng khi đang thảo luận, Huyền Minh Tiên Quân Ninh Trạch lại thú nhận rằng chàng đã yêu Huệ Như tiên tử, thậm chí còn nguyện ý tạo ra một trận mưa cầu vồng rực rỡ dưới nhân gian để bày tỏ tình cảm.

Ta chỉ biết than thầm: 

“Thôi xong, đồng minh cũng trúng tà rồi.”

Chuyện này khiến ta đầu váng mắt hoa, chưa kịp nghĩ cách đối phó thì tận mắt nhìn thấy Thiên Đế phụ vương đến điện của Thiên Hậu, lạnh lùng thông báo rằng ba ngày nữa sẽ tổ chức lễ phong hậu cho Huệ Như, và muốn Thiên Hậu rời khỏi thiên cung.

Thiên Hậu trầm ngâm một lát, rồi nói “được thôi” và thêm một câu: 

“Mong bệ hạ hãy tự trọng.”

Hỏa Đức Chân Quân vì muốn làm Huệ Như vui lòng đã thiêu rụi cả dãy núi dưới nhân gian. Ngọc Linh Tiên Tử phải dùng hết linh lực mới có thể dẫn nước dập tắt trận cháy này.

Tất cả những ai yêu Huệ Như đều đã mất lý trí. Họ thậm chí còn quyết định sẽ cùng cưới Huệ Như trong buổi lễ phong hậu ba ngày sau.

 Ta tính toán thử, dù Huệ Như bị chia thành hàng chục mảnh thì cũng không đủ để chia cho tất cả bọn họ. Huống chi trong đó có cả phụ vương của ta, Thiên Đế phụ vương, và cả Ninh Trạch, người đã quyết tâm hy sinh vì vinh quang.

Ta liền chạy đến điện Nhân Duyên.

Đạo Quân Ngọc Trần gần đây cất rượu càng lúc càng đắng, ta không cần phải trộm nữa, ngài tự tay đưa cho ta. 

Ngài vuốt râu bạc mà nói: 

“Bình rượu này gọi là Vong Tình, vì chữ tình quá đắng cay.”

Ngài lúc nào cũng nói văn vẻ dông dài nên ta lười nghe thêm, nhanh tay ôm lấy hũ rượu rồi chạy biến. 

Ta vốn định để dành một ít cho Vô Khuyết, nhưng rượu quá đắng, không ngon chút nào. Thế là ta đành phải uống hết. Sau đó ta say khướt mà gục xuống bàn của Vô Khuyết, miệng vẫn còn lẩm bẩm: 

“Vong tình…”

Vô Khuyết lặng lẽ nhìn ta, hỏi: 

“Huyền Minh Tiên Quân sắp cưới Huệ Như tiên tử sao?”

Trong đầu ta nghĩ:

 “Không chỉ ngài ấy mà còn có hàng chục vị tiên quân khác nữa!” 

Trong cơn mơ màng, ta lại nhớ đến hình ảnh Thiên Hậu nhẹ nhàng dặn dò Thiên Đế – “Hãy tự trọng”, ta không kìm được mà khóc nức nở, thổn thức với Vô Khuyết: 

“Tại sao lại thành ra thế này?”

Cả thiên giới đã thay đổi, chỉ còn Vô Khuyết, vẫn khoác áo đỏ rực rỡ, nhưng những đường thêu tinh tế trên tay áo ngài không làm ngài trông sống động hơn chút nào. Vô Khuyết vẫn đẹp, ta càng nhìn càng thấy ngài mới xứng là đệ nhất mỹ nhân của thiên giới, ta liền nói:

 “Vô Khuyết…”

Ngài sẽ không thay đổi giống như bọn họ, phải không?

Chỉ một trăm năm thôi, ta chắc chắn sẽ tìm ra cách.

Ngài từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt và xa cách, nhưng lúc này lại dịu dàng vuốt lại mấy sợi tóc rối trước trán ta:

 “Sợi tơ hồng của Thiên Đế và Bạch Long Vương đều là do con người tạo ra.”

Ta uống say đến mức chưa kịp phản ứng.

Ngài cụp mắt, khẽ nói:

 “Sau khi kiếp nạn qua đi, ta thấy sợi tơ hồng của Huyền Minh Tiên Quân có dấu hiệu phát triển. Xem ra, ngươi và ngài ấy quả thật rất hợp nhau, đúng là một cặp trời sinh.”

Ta còn đang ngơ ngác không hiểu thì  Vô Khuyết liền che mắt ta lại, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:

 “Ngủ đi.”

Vô Khuyết chưa bao giờ đối xử với ta dịu dàng như thế. Ngài tính tình tuy tốt, nhưng thường chỉ lặng lẽ lắng nghe ta nói, rồi đưa cho ta chút điểm tâm yêu thích. Lần này sao lại như vậy nhỉ, có chút gì đó khang khác, chỉ là….

Ta ngủ một giấc rất dài, ngủ suốt ba ngày, đúng vào ngày lễ phong hậu của Thiên Đế.

Khi ta tỉnh dậy, đã ở trong cung của Thiên Đế, Thiên Đế phụ vương và Thiên Hậu mẫu thân ngồi bên cạnh ta. Thiên Đế nghiêm giọng hỏi: 

“Con đã tỉnh rượu chưa?”

Ta ngơ ngác đáp: “A?”

Thiên Đế Phụ vương không nói không rằng đã đội thứ gì đó lên đầu rồi phẩy tay một cái, sau đó một tia sét giáng xuống, điện quang bắn đầy người ngài.

Lúc đó ta mới nhìn rõ ngài đang đội cái gì:

 “Phụ vương, đây chẳng phải là cột thu lôi của nhân gian sao?”

Phụ vương không thay đổi nét mặt, lại vung tay lần nữa.

Một tia sét, hai tia sét… Cả hai trăm tia sét giáng xuống, dù ngài có là Thiên Đế đi chăng nữa thì áo bào cũng bị đánh đến cháy đen.

Ngài nói:

 “Hai mươi tia sét này là trả lại cho con, còn một trăm tám mươi tia kia, là trả lại cho Vãn Dung.”

Vãn Dung là tên của Thiên Hậu mẫu thân. Bà nhìn Thiên Đế, ban đầu vẫn còn mỉm cười dịu dàng, nhưng chỉ một lát sau nước mắt đã lăn dài: 

“Ngài không cần làm thế.”

Trong mắt Thiên Đế hiện lên vẻ đau lòng và hối hận, ngài không thèm để ý đến ta, mà chỉ nói với Thiên Hậu: 

“Ta đã bảo Tư Mệnh thi triển Tìm Hồn với tiên nữ kia, tin rằng rất nhanh thôi mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Dạo này, nàng đã vất vả rồi.”

Tìm Hồn là một thủ đoạn tàn nhẫn trong thiên đình, phải xâm nhập vào thức hải, lục tìm toàn bộ ký ức. Nói một cách dễ hiểu, nó giống như tách cơ thể người khác ra, kiểm tra từng cái xương xem có lành lặn hay không.

Đây là quá trình gây đau đớn tột cùng nhưng hiệu quả trong việc tìm ra sự thật.

 Tuy nhiên, trong ký ức của ta, dù là những tiên quan phạm tội ác tày trời (mà thực ra thiên giới hầu như không có loại này), Thiên Đế cũng chưa bao giờ dùng đến thủ đoạn đó.

Ta lúc này mới hiểu ra:

 “Phụ vương không bị trúng tà nữa sao?”

Thiên Hậu mẫu thân giải thích:

 “Các vị tiên trên thiên giới đều đã bình thường trở lại.”

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ta còn chưa kịp hiểu gì:

 “Sao lại đột nhiên…”

Thiên Đế và Thiên Hậu bỗng nhiên im lặng. Ta không để ý đến sự im lặng đó, vì lúc này cửa cung bỗng bị đập mạnh, bên ngoài vang lên nhiều tiếng nói, và giọng quen thuộc nhất chính là tiếng khóc lóc, sụt sùi vô cùng thảm hại của phụ vương ta: 

“Bệ hạ! Con gái của thần còn lớn hơn tiên nữ kia đến vài trăm tuổi, vậy mà nàng ta còn không tha cho cả thần. Bệ hạ, Bạch Long Vương Đông Hải như ta đây, lần này đúng là mất hết danh dự, ngài phải thay thần làm chủ!”

Phụ vương thành công thu hút toàn bộ sự chú ý của ta.

Tiếp theo đó là tiếng của Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế khô khan mà cũng mất hồn tiếp lời:

 “Mất hết danh dự…”

Sự hỗn loạn này kéo dài trong một thời gian, ta phải mang theo nụ cười đau khổ, đeo lên chiếc mặt nạ vui vẻ, trấn an đám tiên quân tội nghiệp kia. Những người này cứ run lẩy bẩy mỗi khi nghĩ đến chuyện từng tranh giành một tiên nữ với Thiên Đế.

Chẳng mấy chốc, kết quả của việc Tìm Hồn đã có.

Huệ Như thật ra không có vấn đề gì với thân phận, nhưng nàng đã bị đoạt xá. Trong cơ thể nàng có hai ý thức: một gọi là “Hệ Thống,” và một là “Huệ Như.” 

Khi Huệ Như thật sự tỉnh dậy sau khi bị đoạt xá, nàng đã khóc lóc không ngừng.

Thiên Đế đã kéo cả “Huệ Như” lẫn “Hệ Thống” ra khỏi cơ thể của nàng và đưa họ đến nơi hành hình của thiên đình. Lúc đó, ta mới có chút thời gian để hỏi Thiên Hậu: 

“Mẫu hậu, trước khi nhi thần say rượu, chẳng phải nhi thần đang ở điện Nhân Duyên sao? Làm thế nào mà lại trở về đây?”

Thiên Hậu nhẹ nhàng đáp:

 “Là Nguyệt Lão đưa con về.”

Ta gật đầu, có chút ngờ vực không hiểu tại sao các tiên quan lại đột ngột hồi phục, nhưng ta cũng không hỏi thêm. 

Một cảm giác bừng sáng mới mẻ xuất hiện, khiến ta háo hức hẳn lên sau nhiều ngày buồn chán. 

Ta đẩy nhẹ phụ vương ra khi ngài muốn cùng ta ôn lại tình cảm cha con sâu sắc, cũng nhanh chóng an ủi Ninh Trạch đang tự kỷ vì chưa kịp làm trận mưa cầu vồng. Xong xuôi hết thảy rồi ta mới vội vã chạy về điện Nhân Duyên.