Giây phút hạnh phúc nhất của ta, nhất định phải có Vô Khuyết cùng chia sẻ.
Ta không biết liệu Vô Khuyết có biết sự thật không. Nếu biết, ta sẽ nhờ ngài kể lại; nếu không, thì cả hai sẽ cùng đi hỏi.
Thế là ta đẩy cửa điện Nhân Duyên ra, thế nhưng…
Vô Khuyết không có ở đó!
Nụ cười của ta tắt ngấm khi nhận ra Thiên Đế lại đang ở đây, bên cạnh là một vị tiên quân áo đen, thần sắc lạnh lùng. Thiên Đế dường như không ngờ ta lại xuất hiện đột ngột như vậy. Vị vua uy nghi, thường không thay đổi nét mặt dù trời long đất lở, thế mà lúc này lại tỏ ra có chút bối rối.
Ta tò mò hỏi:
“Ngài không bận gì sao? Sao lại ở đây? Ngài đến tìm Vô Khuyết à? Đúng rồi, Vô Khuyết đâu rồi?”
Thiên Đế nhìn ta với ánh mắt phức tạp, sau đó quay đi. Tiên quân áo đen bên cạnh ngài dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, cúi mắt không nỡ nhìn.
Ta vô tư, đầu óc đơn giản, vốn không bao giờ bận tâm đến những suy nghĩ vòng vo của người khác. Đối với ta, cuộc sống nên được sống tự do, không quá bận tâm tiểu tiết, như vậy mới thực sự tự tại.
Nhưng… đây là chuyện liên quan đến Vô Khuyết.
Đầu óc ta vang lên những tiếng ong ong, và ta hỏi lại:
“Vô Khuyết đâu rồi?”
Thiên Đế đáp:
“Mộc nhi, thiên đình vốn phải trải qua kiếp nạn này. Tư Mệnh đã tính ra từ lâu, chỉ không biết là sẽ đến sớm hay muộn.”
Tiên quân áo đen tiếp lời:
“Kiếp nạn có nhiều cách để vượt qua, nhưng mỗi cách đều phải trả giá.”
Ví như, chờ đợi một trăm năm, cho đến khi Huệ Như qua đời; hoặc theo như ý của Ngọc Trần Đạo Quân, dùng nửa sức mạnh của các nữ tiên trong thiên đình, tiêu hao năm mươi năm để ủ rượu “Hoàng Lương Mộng,” khiến các tiên quân tỉnh ngộ; hoặc chỉ cần một Nguyệt Lão nguyện hy sinh là đủ.
Nguyệt Lão chỉ có thể kết duyên cho người khác, không thể cắt đứt duyên của ai.
Vô Khuyết không có nhiều bạn bè, điện Nhân Duyên của ngài lúc nào cũng trống rỗng, không ai đến thăm.
Tiên quân áo đen là một trong số ít người thân thiết với ngài, tên là Độ Ách Tinh Quân. Ngài nói rằng, Vô Khuyết đã cắt đứt tất cả các sợi tơ hồng trên người Huệ Như.
Ta hỏi:
“Cắt đứt tơ hồng thì sẽ bị xử như thế nào?”
Độ Ách Tinh Quân đáp:
“Lạm dụng quyền lực, thần cách sụp đổ, tan thành tro bụi.”
— Đó chính là cái giá phải trả.
Thiên đình có thể chịu đựng một trăm năm đau khổ, hoặc đa số các tiên quân sẽ mất đi nửa linh lực. Nhưng cũng chỉ cần một vị thần, chỉ cần một ngày là có thể giải auyeets hết thảy.
Và Vô Khuyết của ta đã chọn tan biến.
Ta hỏi: “Tại sao chứ?”
Độ Ách Tinh Quân đưa ta đến một ngọn tiên sơn. Trên đỉnh núi đó ta chỉ thấy một tảng đá trơ trụi.
Ngài nói:
“Vô Khuyết nguyên thân vốn là một khối đá Vô Khuyết, tu hành ngàn năm mới có thể phi thăng.”
Một viên linh thạch Vô Khuyết, vô tình vô cảm, không biết yêu, không biết buồn, không biết đau, không biết vui. Ngài sinh ra đã không có tình cảm, vô cùng phù hợp để làm Nguyệt Lão, cắt đứt duyên phận, công bằng và tỉnh táo.
Bên cạnh tảng đá, ta thấy một sợi tơ hồng đang rối tung lên, được đặt ngay ngắn trên một chiếc lá linh, như một báu vật vô giá.
Ta ôm tảng đá và sợi tơ hồng trở lại điện Nhân Duyên.
Trên đường, ta gặp Tham Lang Tinh Quân Huyền Thiên Xu. Chàng gọi ta lại, vẻ mặt phức tạp, gượng gạo nói:
“Năm xưa ngươi tặng ta một sợi tơ hồng cũ rối thành nút chết, ta chán ghét vô cùng, định ném đi. Giờ đây, ngươi không hề để bụng, còn ta lại phải nói lời cảm ơn, và xin lỗi ngươi.”
Ta lặng lẽ nhìn chàng, giơ sợi tơ hồng lên:
“Có phải sợi này không?”
Chàng ngơ ngác nhìn sợi tơ hồng một lúc lâu, rồi nói:
“Ta không nhớ rõ lắm, nhưng khi đó, chẳng phải Nguyệt Lão sắp rời đi sao?”
Huyền Thiên Xu nói, Nguyệt Lão khi đó hỏi chàng, nếu không muốn giữ sợi tơ, liệu có thể tặng lại cho ngài không.
Huyền Thiên Xu gãi đầu:
“Ngài nói với ta rằng, ngài rất thích bươm bướm.”
Năm xưa ta từng hào hứng nói với Vô Khuyết rằng, ta đã tặng Huyền Thiên Xu một con bươm bướm kết từ tơ hồng, và gọi nó là “áo choàng.”
Con bươm bướm ấy, giờ đây vẫn nằm gọn gàng bên cạnh tảng đá, được ta nâng niu trong lòng bàn tay, rực rỡ như ngày đầu.
Ta ngồi trong điện Nhân Duyên, nhớ lại lần ta hỏi Vô Khuyết:
“Vô Khuyết, ngài có nhìn thấy sợi tơ hồng của chính mình không?”
Ngài đáp rằng ngài không có.
Ta đã không tìm hiểu sâu thêm, cho đến khi Độ Ách Tinh Quân nói với ta, vạn vật trên đời đều có sợi tơ hồng, trừ linh thạch Vô Khuyết—vì vô tình vô cảm, nên không có sợi tơ hồng.
Ta chỉ nói: “Ồ.”
Thiên Hậu mẫu thân từng nói với ta rằng, thần tiên không bao giờ bị bệnh, nếu có bệnh thì bản thân họ sẽ biết rõ nguyên nhân.
Vô Khuyết từng trải qua một trận bệnh nặng. Ta cứ băn khoăn mãi về căn bệnh của ngài là gì, cho đến khi Tư Mệnh Tinh Quân nói với ta rằng, số mệnh của Vô Khuyết vốn cô độc, nhưng nay đã bị lệch lạc. Sao Hồng Loan của ngài đã động, nhưng lại hiện ra dưới hình dạng của một sao bảo hộ hiếm thấy.
Sao Hồng Loan động, có nghĩa là sợi tơ hồng quanh ngón tay Vô Khuyết đã bắt đầu sinh trưởng.
Một linh thạch vô tình vô cảm sao có thể có tình cảm, lại còn dám để sợi tơ hồng dài ra. Vạn vật đều có số mệnh, thiên đạo không dung nên ngài đã chịu đựng thiên phạt nặng nề. Thế nhưng ngài giấu đi rất kỹ nên ta mới tưởng ngài đã khỏi.
Mọi người dường như đều biết chuyện, họ nhìn ta đầy thương cảm, kể lại cho ta nhiều điều mà trước đây ta chưa hề hay biết.
Nhưng sao họ không nói cho ta biết sớm hơn chứ?
Ta ngồi mãi trong điện Nhân Duyên trống vắng, cho đến khi Thiên Đế nói rằng, chuyện kết duyên không thể thiếu người trông nom, sẽ có một Nguyệt Lão mới kế nhiệm.
Ta không khóc, cũng không cầu xin giữ lại cho Vô Khuyết mà chỉ lặng lẽ ngồi ở đó thật lâu, rồi nói:
“Để con làm.”
Thiên Đế ban đầu không đồng ý, nhưng sau đó phụ vương, Thiên Hậu mẫu thân, Ngọc Linh Tiên Tử, và Huyền Minh Tiên Quân đều đến thuyết phục, ngài nhìn ta rất lâu, rồi mới đồng ý.
Ta không còn là thiên phi nữa. Dù không phải là Nguyệt Lão, nhưng ta đang làm công việc của Nguyệt Lão.
Ta làm không tốt, tay chân lóng ngóng, chẳng thể nào thành thạo như Vô Khuyết. Trí nhớ của ta không tốt, cứ sau mỗi lần uống say là không nhớ được gì.
Sau đó, ta phát hiện dưới mí mắt mình có một nốt ruồi đỏ nhỏ xíu—thứ điệu đà như vậy trước đây ta chưa từng có. Ta đưa tay lên chạm vào nốt ruồi, và nhìn thấy một con bươm bướm trong suốt bay ra, nhảy múa trước mắt, rồi đậu trên tai ta.
Đây là trò ảo thuật của nhân gian, ta từng nài nỉ Vô Khuyết học theo. Khi đó, ngài thản nhiên nói rằng, tiên lực không phải để làm những thứ như vậy.
Nhưng bây giờ ta lại nghe thấy tiếng của Vô Khuyết, ngài nói:
“Mộc Mộc, đừng khóc.”
Ta mới chợt nhận ra là mình đã khóc.
Tư Mệnh Tinh Quân không nhìn thấy số mệnh của chính mình, Nguyệt Lão không thể tính ra sợi tơ hồng của mình, và tiểu bạch long không cảm nhận được nước mắt của chính mình.
Thiên đạo không thiên vị một ai cả, vạn vật đều như vậy. Ngày đó, ta còn cố nài nỉ Vô Khuyết, nói với ngài rằng khi trẻ con khóc thì người thân thường dùng trò ảo thuật để dỗ dành.
Ngài đã im lặng hồi lâu không cho ý kiến gì nên ta cũng chẳng bận tâm, nhanh chóng đi xem những thứ khác.
Tiểu bạch long đệ nhất thiên đình chưa bao giờ rơi nước mắt, ba trăm năm nay vui vẻ như tiên, mỗi khi có chút không vui thì cứ đến gặp Vô Khuyết liền trở lại vui vẻ.
Lần duy nhất ta rơi lệ, ngài lại không ở bên, trò ảo thuật tinh tế ngài để lại, cũng không thể dỗ ta nín khóc.
Ta cứ khóc mãi, khóc một lần lại nghe thấy tiếng bươm bướm dùng giọng của Vô Khuyết nhắn nhủ một lần:
“Mộc Mộc, đừng khóc.”
Phụ vương đến tìm ta, vừa bước vào đã hoảng hốt:
“Con gái ngoan của ta, con đừng khóc nữa, nước mắt của con sắp nhấn chìm điện Nhân Duyên rồi.”
Ta nghiêm túc đáp:
“Con chỉ muốn nghe tiếng của Vô Khuyết.”
Ngài không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, ta ôm tảng đá ấy, nhẹ nhàng chạm vào ngài, rồi nói:
“Thì ra ngài thật sự là một viên đá.”
Nghĩ một lúc, ta lại than thở:
“Nhưng ngài chẳng giống đá cuội chút nào, ngài giống một viên đá pha lê.”
Huyền Minh Tiên Quân Ninh Trạch cũng đến tìm ta, ngập ngừng một lúc lâu, mới nói:
“Tiểu Mộc, thật ra ta nên nói với ngươi sớm hơn, mặc dù bên ngoài đều đồn thổi chuyện giữa ta và ngươi, ngươi không phủ nhận, nhưng hẳn ngươi… đã sớm có người trong lòng rồi phải không?”
Chàng lấy hết can đảm mới dám nói rằng, nếu ta không ngại, chàng có thể chăm sóc ta.