Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI Chương 9 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

Chương 9 TA LÀ CON RỒNG ĐƯỢC CƯNG CHIỀU KHẮP THIÊN GIỚI

5:04 chiều – 04/10/2024

Ta chỉ nói:

 “Ngươi vẫn cứ coi ta là muội muội đi.”

Sau đó ta nghĩ, ngay cả Ninh Trạch cũng nhìn ra ta thích ai, tại sao lúc đó ta lại không nhận ra? Vô Khuyết cũng không nhận ra?

Ta không nhận ra là điều bất ngờ, nhưng việc Vô Khuyết không nhận ra chắc chắn là vì ngài quá ngốc.

Ta lại quay sang nói với tảng đá: 

“Ngài thật ngốc.”

Nhưng ta biết không phải vậy. Bởi vì con bươm bướm lại bay ra, chưa kịp nói câu “đừng khóc” thì ta đã nghẹn ngào nói: 

“Ta cứ khóc đấy, có giỏi thì ngài ra đây, không thì sợi tơ hồng của ngài sẽ bị nước mắt của ta làm phai màu mất.”

Không phải ngài ngốc, là do ta quá vô tư. Ngàn vạn điều, đều là lỗi của ta.

Ban đầu, ta chỉ cần không vui một trăm năm. Giờ thì, có lẽ ta sẽ phải không vui một trăm lần một trăm năm.

Ta chợt nghĩ: 

“Lỗ mất rồi.”

13

Ta hỏi Ngọc Linh Tiên Tử bây giờ là thời gian nào.

Nàng nói, kể từ khi chuyện đó xảy ra, đã hơn ba tháng rồi.

Ta sững sờ, sao mới chỉ có ba tháng? Ta cứ ngỡ rằng thời gian đã trôi qua cả trăm năm rồi cơ.

Ngọc Linh nhìn ta rất lâu, cuối cùng quyết định nói với ta:

 “Có thể Vô Khuyết chưa hoàn toàn tiêu tán.”

Ta khựng lại.

Nàng nói tiếp: 

“Cắt đứt duyên phận là việc trời không dung, nhưng hôn nhân của ‘Huệ Như’ vốn dĩ không phải do thiên đạo định sẵn. Ta chỉ là suy đoán thôi, nhưng có một cách có thể thử.”

Nàng nói rằng đây là điều phụ thân nàng, Thanh Hoa Đại Đế, đã chỉ dạy. Ta không khỏi cảm thán, đúng là Thanh Hoa Đại Đế đáng tin hơn phụ vương của mình nhiều.

Ngọc Linh nói:

 “Dù cho ngài chưa tiêu tán, thần cách của ngài cũng đã bị tước đoạt, linh hồn có lẽ đang bị phong ấn trong tảng đá của người. Trong linh thạch của Vô Khuyết có cả một thế giới, ngài như hạt cát giữa đại dương. Nếu ngươi muốn tìm ngài, hãy vào trong linh thạch đó và kéo ngài ra.”

Đây chỉ là suy đoán của Ngọc Linh, và cách nàng đề xuất cũng vô cùng mỏng manh.

 Nếu ta đi vào trong đó, chưa bàn đến việc có tìm được hay không, việc linh hồn đi vào một thể xác khác vốn là cực kỳ nguy hiểm. Ta phải trải qua tất cả những gì tảng đá ấy đã trải qua, và nếu có thể tỉnh dậy, mới có thể bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm.

Nghe qua đã thấy chẳng đáng tin chút nào.

Chẳng lẽ người cha nào trên thế gian cũng kém đáng tin như vậy sao? Sao lại đi chỉ dạy con cái những điều phi lý như vậy.

Nhưng dù vậy, ta vẫn không chút do dự rời khỏi thân thể và lao vào tảng đá.

Ta đã trải qua mọi thứ mà linh thạch Vô Khuyết đã trải qua. 

Cảm giác thật sự rất khó chịu, bởi vì một tảng đá vô tình vô cảm, không hề đau đớn trước gió mưa, thế giới của ngài chỉ là một khoảng không cằn cỗi, không màu sắc, không cảm giác, hoàn toàn khác biệt với cuộc đời của ta trước khi bước qua tuổi hai trăm.

Ta đã cùng ngài tu hành, phi thăng, và trở thành Nguyệt Lão. Ta cũng đã sống qua những ngày tháng cô độc, không ai nhớ đến, không ai bên cạnh, không cần phải quan tâm đến bất kỳ ai khác. Rồi một ngày nào đó, cửa điện của ngài bị đẩy ra.

Ta thấy chính mình, là tia sáng duy nhất trong thế giới xám xịt của điện Nhân Duyên.

Tiểu bạch long nghênh ngang bước vào và nói: 

“Ta đến để cầu duyên.”

 Rồi khẽ cười, đôi mắt sáng ngời như ánh mặt trời.

Ký ức của ngài dừng lại ở đó, và ta cũng tỉnh lại.

Ta đã thành công đến được bên trong tảng linh thạch tối tăm, không gian vô biên. Ta phải tìm một linh hồn có kích thước chỉ nhỏ bằng một nốt ruồi dưới mí mắt mình, còn nhỏ hơn cả một hạt cát giữa biển.

Ta nghĩ, nếu Vô Khuyết thực sự ở đây, ba tháng qua chắc hẳn phải thật khổ sở. Càng nghĩ ta càng tức giận, muốn đập nát cái vỏ đen ngòm này đi rồi mau chóng đưa Vô Khuyết ra ngoài.

Ta cứ đi mãi, đi mãi, không biết đã bao lâu trôi qua. Đừng nói đến linh hồn của Vô Khuyết, ngay cả một bóng ma cũng không thấy.

Ta mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, bắt đầu suy nghĩ.

Cứ thế này thì không được. Phải dùng trí thông minh để giải quyết vấn đề.

Ta nhìn xuống ngón tay trống rỗng của mình.

Tơ hồng, theo lời đồn, dù một đầu ở thiên đình, một đầu ở địa phủ, vẫn có thể nối lại với nhau. Vô Khuyết chắc chắn không thể tưởng tượng rằng vào ngày đầu tiên ta nhận chức Nguyệt Lão, ta đã mạnh tay viết hai chữ “Vô Khuyết” nguệch ngoạc như trẻ con bên cạnh tên mình -“Tiểu Mộc.”

Không biết có tác dụng không, nhưng ta không bị thiên phạt, vẫn ăn uống bình thường, không có chuyện gì xảy ra.

Vậy thì cứ coi như nó có tác dụng, chắc chắn đầu kia của sợi tơ hồng đang nối với Vô Khuyết. Dù không thể nhìn thấy, ta có thể dùng tâm trí để cảm nhận…

— Ta chẳng cảm nhận được gì, ngoài cơn đói cồn cào.

Ta thất vọng nghĩ, đúng là mỗi người có chuyên môn riêng, việc này phải để Vô Khuyết làm mới được. Ta lại nhìn ngón tay một lát, đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng—tại sao ta có thể nhìn thấy tay mình?

Chẳng phải nơi này tối đen như mực sao?

Tiểu bạch long đã từng nói mình không bao giờ quay đầu, nhưng lần này, nàng đã quay lại.

Ta nhìn thấy mỗi nơi mình đi qua đều phát ra ánh sáng mờ nhạt. Trong ánh sáng ấy, có một vệt đỏ dịu dàng tỏa ra.

Ta thử bước xung quanh những ánh sáng đỏ ấy, phát hiện chỉ có một hướng nối liền với dải đỏ ấy.

… Làm gì có con rồng nào thông minh như ta chứ!

Ta vui mừng khôn xiết, bước đi mãi trên con đường đỏ như mây trời, trải dài trước mặt.

Ta đi rất lâu, cuối cùng thấy được nơi cuối con đường có một ánh sáng dịu dàng, màu hổ phách khác hẳn với những nơi khác.

Đó là Vô Khuyết!

Ta tin chắc rằng, khắp thiên đình này, chỉ có đôi mắt của ngài mới mang màu sắc nhạt mà đẹp đến thế. Dưới vẻ ngoài xám xịt của linh thạch Vô Khuyết, chính là viên ngọc hổ phách rực rỡ.

Chỉ có ta, con rồng đặc biệt luôn quấn lấy ngài, mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp ấy.

Ta lao vào ngài, và ngay lập tức, ánh sáng trắng bùng lên trước mắt, ta mất đi tri giác.

14

Khi ta tỉnh lại thì thấy xung quanh là một nhóm người. Phụ vương nước mắt lưng tròng:

 “Con gái của ta, cuối cùng con cũng tỉnh rồi…”

Ta không để ý đến ngài, nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng không thấy người mà ta mong muốn gặp nhất. Đang lo lắng, Thiên Hậu nói:

 “Nguyệt Lão đã được khôi phục thần chức, nhưng ngài vẫn cần thời gian để hồi phục.”

Ta: “?”

Ta không thể tin nổi:

 “Con đã thành công rồi sao?”

Tư Mệnh Tinh Quân gật đầu: 

“Ta cứ nghĩ mệnh số của ngài đã định… nhưng hóa ra vẫn còn biến số.”

Độ Ách Tinh Quân cũng nói: 

“Xem ra mệnh tinh của ngài tuy mờ nhạt nhưng chưa lụi tắt, không phải vì chấp niệm, mà là ngài biết rằng vẫn còn cơ hội sống sót.”

Thiên Hậu vuốt tóc thần: 

“Ta đã nghe Ngọc Linh kể lại. Nếu không có con, linh thần của Nguyệt Lão có lẽ phải tu luyện thêm hai trăm năm nữa mới có thể thoát khỏi linh thạch. Giờ đây, con đã giúp ngài quay về, và Thiên Đế đã hỗ trợ ngài khôi phục thần vị. Tối đa là ba ngày, ngài sẽ trở về điện Nhân Duyên.”

Hai trăm năm?

Ta sững sờ, suýt nữa thì ngất đi vì sốc, nhưng may mắn là mọi chuyện đã thành công, không thì thật sự phải chờ đến lúc phát điên.

Ngọc Thần Đạo Quân vuốt râu, nói: 

“Thiên Đế đã tiêu hao ngàn năm tiên lực để giúp Nguyệt Lão khôi phục thần cách, quả là rất yêu thương con.”

Ta cười đắc ý: 

“Đương nhiên rồi, ta là thiên tiên nhị đại nhất thiên đình mà…”

Rồi ta vội vã nhảy xuống giường, chạy ào ra ngoài:

 “Thiên Đế phụ vương đâu rồi, để con đến giúp ngài xoa bóp bả vai để báo hiếu đây!”

Giọng của Ngọc Linh vọng lại từ phía sau: 

“Có lẽ ngài đang ở điện Nhân Duyên đấy, Tiểu Mộc, chạy chậm thôi…”

Bước chân của ta dừng lại ngay trước cửa điện Nhân Duyên.

Đúng lúc đó, cánh cửa điện được mở ra, một thân hình mặc áo đỏ, với đường chỉ vàng thêu hình đôi uyên ương hiện ra. 

Ngài trông như vừa khỏi bệnh, mặc dù nét mặt thanh tú nhưng làn da vẫn tái nhợt, mang theo cảm giác xa cách lạnh lùng.

Nhìn thấy ta đứng ngoài cửa thì ngài dừng lại, thần sắc trên mặt có chút ngỡ ngàng.

Ta trừng to mắt nhìn ngài, trong đầu nghĩ rằng đã gần trăm năm không gặp, sao ngài lại càng đẹp như thế.

Vô Khuyết chỉ lên đầu mình, ngập ngừng nói: 

“…Long giác.”

Ta ngây người sờ lên đầu, phát hiện thật sự mình lại mọc long giác rồi. Ta đã gần ba trăm tuổi, trưởng thành đã lâu rồi. Cũng đã rất lâu không có chuyện ta mọc sừng trước mặt mọi người.

Nhưng ta là ai chứ, làm sao có thể cảm thấy xấu hổ được, liền tươi cười hớn hở:

 “Ngài không biết à, loài rồng phát sừng khi động dục đó.”

Ngài có vẻ không ngờ rằng ta lại không biết xấu hổ đến vậy, nét mặt ngài trở nên khó diễn tả.

Ta tiếp tục nói: 

“Gặp người mình thích thì động dục, động dục thì mọc sừng, đây là đạo lý trời đất…”

Ngài sững sờ cúi đầu xuống, có vẻ là đang nhìn ngón tay ta đang cầm lấy chiếc sừng.

Ta như phát hiện ra châu lục mới: 

“Vô Khuyết! Tai ngài đỏ rồi!”

Ngài: “…”

Ngài khô khốc chuyển chủ đề:

 “Ta phát hiện ngươi viết bậy bạ trên sổ Nhân Duyên… Sau này không được làm như thế nữa…”

Ta sốt sắng hỏi: 

“Vậy con đã thành công rồi sao? Sợi tơ đã nối liền chưa?”

Vô Khuyết là Vô Khuyết, ngài có thể không để ý đến ta, có thể giả vờ không nhìn thấy ta, nhưng ngài sẽ không bao giờ nói dối.

Ngài mím môi, gật đầu.

Thiên đạo bất biến, vạn vật có linh, ví như tiểu bạch long không cảm nhận được nước mắt của mình, Nguyệt Lão không thể nhìn thấy sợi tơ của chính mình.