Khi ấy, ngài nhìn thấy hai chữ “Tiểu Mộc” trên sổ Nhân Duyên, bên cạnh đó là một khoảng trống.
Ban đầu ngài tưởng rằng người định mệnh của ta có thân phận cao quý, vận khí dồi dào, không thể tiết lộ thiên cơ.
Sau khi khôi phục thần vị, ngài mới nhìn thấy bên cạnh chữ “Tiểu Mộc” là hai chữ xiêu vẹo “Vô Khuyết”, và chợt hiểu ra rằng, những gì liên quan đến Nguyệt Lão, ngài cũng không thể nhìn thấy.
— Sổ Nhân Duyên không thể viết lung tung, viết lung tung sẽ bị thiên phạt, trừ khi đó vốn là định mệnh.
Ta cười vui vẻ một lúc, sau đó mới quan tâm hỏi:
“Ngài khỏe lại chưa?”
Ngài đáp:
“Khỏe rồi, trước khi ngươi đến thì Thiên Đế vừa mới rời đi.”
Ta có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, cũng có rất nhiều điều muốn nói với ngài. Ta thậm chí muốn mắng ngài vì tự ý quyết định, hoặc khen ngợi ngài vì đã hy sinh bản thân cho người khác… nhưng nhìn ngài một lúc lâu, thấy ngài ngại ngùng quay đi, ta lại chẳng nỡ mắng, chỉ nói:
“Vô Khuyết, ngài quay lại đây.”
Ngài:
“…Tại sao?”
Ta không hài lòng:
“Sao ngài lại hỏi ta, ngài biết rõ ta không phải là người biết lý lẽ mà.”
Ngài: “………………………………………”
Cuối cùng, Vô Khuyết bất đắc dĩ quay đầu lại.
Ta nâng mặt ngài lên, cúi sát lại, cho đến khi bóng dáng của mình phản chiếu trọn vẹn trong đôi mắt tuyệt đẹp của ngài ta mới hài lòng cười hỏi:
“Vô Khuyết, trong thiên đình này, ai là người mà ngài thích nhất… long nữ à?”
Ngài nhìn ta, rồi vươn tay chạm vào mắt ta, nhẹ giọng nói:
“Một nghìn tám trăm bốn mươi hai lần.”
Ta: “?”
Ta nghĩ, sao ngài lại không nghiêm túc chút nào vậy, ta đang hỏi ngài mà, sao ngài lại bắt đầu đếm số rồi.
Ngài nói:
“Bươm bướm động một nghìn tám trăm bốn mươi hai lần, nàng đã khóc một nghìn tám trăm bốn mươi hai lần.”
Ta không nói nên lời—ai ngờ ngài còn đếm được cả số lần bươm bướm đã xuất hiện?
Vô Khuyết im lặng một lúc, rồi nói:
“Là nàng.”
Ta không kịp phản ứng, ngài tiếp tục:
“Không phải là long nữ ta thích nhất, mà là người ta thích nhất ở thiên đình, chính là nàng, chỉ thích nàng, thích nhất là nàng.”
Ta lại không biết nói gì nữa.
Ta nghĩ, người đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều là ta chứ không phải ngài, vậy mà nói lời tình cảm còn thua ngài, thật mất mặt quá—
Ta buông tay ra xoa xoa mặt, định nói gì đó, nhưng ngài đã nhẹ nhàng hôn lên.
Tiểu bạch long không chịu nổi rồi.
Ta ngây ngô nắm tay ngài, từng nét từng nét viết:
“Ta cũng thế ta cũng thế ta cũng thế.”
Rồi ta hỏi:
“…Ngài có thể tắm cùng ta không?”
Dừng lại một chút, ta hào hứng nói:
“Chúng ta đi tắm ở bể rượu tiên của Ngọc Thần Đạo Quân nhé!”
Vô Khuyết: “………………………”
Ngài kiên quyết nói không khiến ta thất vọng vô cùng, nhưng vẫn nghe theo ngài.
Không còn cách nào khác, là tiên nữ thế hệ thứ hai đầy triển vọng nên ta phải làm gương mẫu, ngài đã là người mà ta vất vả giành được… à không, là phu quân, ta phải biết nhượng bộ.
Ta đã làm thiên phi suốt hai trăm năm. Làm phu nhân của Nguyệt Lão, có lẽ sẽ kéo dài thêm hai trăm lần hai trăm năm nữa…
Hoàn