Sau khi giết Lâm Hy Nguyện, Lâm Thư mang ta trở về phàm giới.
Tỷ ấy không hiểu các quy tắc của thiên giới, vẫn nghĩ mình chỉ là một phàm nhân.
Tỷ ấy mang ta đi gặp Chu phu nhân.
Sau khi Lâm Thư rời đi, cuộc sống của Chu phu nhân ngày càng thịnh vượng.
Tiểu Bảo khỏe mạnh lớn lên, nàng ấy cũng đã an cư lạc nghiệp ở chính thành phố mà nàng ấy từng sống.
Bên cạnh nàng ấy còn có những người bạn cũ thuở trước.
Những người đã quyết tâm lao động nuôi sống bản thân, rời khỏi miếu Thành Hoàng từ sớm, nhờ sự chăm chỉ của họ mà họ đã tránh được một tai họa.
Tổ mẫu đã qua đời từ một năm trước.
Trong những ngày cuối đời, bà luôn sám hối, suốt ngày kể với những người hầu trong nhà rằng mình có lỗi với tỷ muội Lâm Thư và với mẫu thân của chúng ta.
Những tỳ nữ được Lâm Thư cưu mang thấy tổ mẫu sám hối, cũng không hề bạc đãi bà.
Trần Vô Tranh đã lâu không xuất hiện.
Sau khi có thể hóa hình, ta liền đi một chuyến đến U Minh.
Quả nhiên Trần Vô Tranh đang ở đó.
Hắn đang dần dần tiêu tan.
Ta bỗng nhớ lại Lâm Thư vốn chỉ là phàm nhân, thân xác phàm tục không thể chịu đựng được tàn hồn của Hữu Thư.
Nhưng sau khi giết Lâm Hy Nguyện, Lâm Thư lại không hề hấn gì.
Ta từng thắc mắc, nhưng giờ nhìn lại, hóa ra là Trần Vô Tranh đã gánh chịu tất cả.
Khi thấy ta, hắn cung kính hành lễ, gọi ta một tiếng “Sư thúc.”
Hắn là đệ tử của Hữu Thư, ta là kiếm của Hữu Thư, hắn gọi ta là sư thúc cũng không sai.
Năm xưa khi Hữu Thư ngã xuống, ta cũng bị gãy làm đôi.
Bọn thần tiên kia ném ta xuống U Minh.
Kiếm hồn của ta vì thế mà quay trở về trạng thái mơ hồ, lạc lõng trong trời đất để tìm tàn hồn của Hữu Thư.
Chính Trần Vô Tranh đã tái rèn lại ta.
“Đa tạ ngươi vì những điều đã làm, nhưng tại sao ngươi lại trở thành một Đọa thần?”
Chỉ có những vị thần đọa lạc mới không thể chết dưới U Minh.
Trần Vô Tranh nói với ta rằng, năm xưa khi nhóm thần tiên kia cướp ngôi thành công, trong cuộc thanh trừng, hắn bị đày xuống U Minh.
Có lẽ chính lòng hận thù đã cứu hắn, khiến hắn trở thành một Đọa thần.
Bây giờ thù lớn đã trả, hắn cũng không còn vướng bận gì, có thể yên tâm mà ra đi.
Ta hỏi Trần Vô Tranh có thật sự không định thử cứu vãn tình hình không?
Biết đâu Hữu Thư có thể hồi sinh trong cơ thể Lâm Thư.
Hắn cười hỏi ta đã từng thấy Đọa thần nào có kết cục tốt đẹp chưa?
“Sư tôn đã ra đi, Lâm Thư chỉ là Lâm Thư mà thôi.”
Nụ cười của Trần Vô Tranh ngấn lệ: “Ta đã tìm kiếm bao nhiêu năm chỉ để tìm lại sợi tàn hồn đó, nhưng sau đó, dù ta đã thử nhiều cách, vẫn không thể ngăn cản tàn hồn tan biến.
“Đặt trong thân thể Lâm Thư cũng chỉ là tạm hoãn thời gian. Nhưng may mắn thay, ta đã giữ lại được truyền thừa của nàng.”
Ta không thể không hỏi hắn: “Nếu ngươi thật lòng yêu Hữu Thư, tại sao năm xưa không đứng về phía đám thần tiên kia? Nếu ngươi đứng về phía họ, có lẽ Hữu Thư đã dao động.”
Có lẽ Hữu Thư đã không phải ngã xuống.
Trần Vô Tranh hỏi ngược lại ta: “Tại sao ta phải khiến nàng dao động?
“Nàng có niềm tin của mình. Một người tin tưởng vào chúng sinh như nàng đã là rất tốt, ta chỉ cần tin tưởng vào nàng là đủ rồi.”
Trần Vô Tranh mỉm cười với ta.
“Ta cùng nàng đi đến tận cùng, như vậy đã là rất tốt rồi.”