Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI Chương 7 THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI

Chương 7 THẦN NỮ CŨNG CHỈ VẬY THÔI

1:54 chiều – 02/09/2024

13

Ta không biết thanh kiếm được rèn từ nước yếu mà Trần Vô Tranh nhắc đến có lai lịch gì.

Ta chỉ biết rằng, từ khi hồn phách ta được nhập vào thanh kiếm này, ta có thể cùng Lâm Thư chém giết từ dưới Đăng Tiên Đài đi lên.

Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất.

Ta và Lâm Thư đã đi chín ngày.

Trước khi rời đi, Trần Vô Tranh nói rằng hắn không phải là người của thiên giới, con đường còn lại chỉ có Lâm Thư tự mình đi.

Ba vạn bậc thang của Đăng Tiên Đài, ta và Lâm Thư chiến đấu đến khi toàn thân đầy máu.

Khi đến thiên giới, chuông đã vang lên bên tai ta và Lâm Thư.

Một luồng sáng chỉ dẫn chiếu xuống bọn ta.

Thần linh nói rằng bọn ta đã trở thành tiên, phải lập tức đến thần điện để nhận phong.

Mà thần điện đó, chính là nơi Lâm Hy Nguyện đang ngự.

Khi Lâm Thư bước vào thần điện của Lâm Hy Nguyện, tỷ ấy liền bị định thân.

Lâm Hy Nguyện ngồi từ trên cao, nhìn Lâm Thư bị định thân giữa đại điện với nụ cười nửa miệng. 

Vài Thần quân có dung mạo tuấn tú hầu hạ bên cạnh nàng ta, mà bên cạnh nàng ta còn có Sùng Nghiêm đang hấp hối.

Lâm Hy Nguyện là người lên tiếng trước: “Ta cứ nghĩ ngươi lấy sức mạnh từ đâu, hóa ra là cấu kết với Trần Vô Tranh.”

“Chính là nàng ta, Hy Nguyện, mau, báo thù cho ta!”

Lâm Hy Nguyện nhìn Sùng Nghiêm bị thương nặng bên cạnh, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, hồn phách của Sùng Nghiêm từ từ tan biến dưới chân Lâm Hy Nguyện.

Chỉ trong chớp mắt, Sùng Nghiêm đã bị nàng ta nghiền nát thành tro bụi.

Lâm Thư tròn mắt kinh ngạc.

Lâm Hy Nguyện bật cười: “Không lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng ta đối với Sùng Nghiêm một lòng một dạ chứ?” 

Nàng ta vừa nói, vừa vuốt ve khuôn mặt của vị Thần quân tuấn tú bên cạnh. 

“Ngươi nghĩ ta yêu thật  hắn sao? Những Thần quân như hắn có đầy rẫy xung quanh ta, hắn dám lén lút với phàm nhân sau lưng ta, tại sao ta lại phải hướng về mỗi hắn?” 

Các Thần quân bên cạnh Lâm Hy Nguyện cũng cười nhạo.

“Sùng Nghiêm Thần quân quá ngu ngốc, nghĩ rằng có thể hưởng hạnh phúc bên nhiều người. Một kẻ như vậy làm sao xứng đáng ở bên cạnh tiên nữ?”

Lâm Hy Nguyện rất hài lòng.

Nàng ta cười nói: “Nhưng dù sao hắn cũng dùng nợ mạng của hàng triệu người để giúp ta hoàn thành Đăng Tiên Đài, nên cũng không hoàn toàn vô dụng.”

Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn Lâm Thư.

“Lâm Thư, ngươi nên cảm ơn Sùng Nghiêm, nếu không có hắn, ngươi cũng đã trở thành nền tảng cho Đăng Tiên Đài.

“Nhưng bây giờ ngươi đã từ Đăng Tiên Đài bước lên, ngươi cũng được tính là một thành viên của thiên giới rồi. Đăng Tiên Đài còn thiếu một tượng đá hộ vệ, hay là để ngươi làm thay…”

“Tiên nữ khoan đã.”

Một vị Thần quân áo trắng bên cạnh Lâm Thư lên tiếng: “Lâm Thư có thân thể đẹp như vậy, nếu lập tức biến nàng thành tượng đá thì thật đáng tiếc, chi bằng để ta vui chơi vài ngày.”

Lâm Hy Nguyện bật cười: “Muội muội của ta có tính phản nghịch, e rằng không thể làm Thần quân hài lòng.”

Thần quân áo trắng không quan tâm: “Ta có thể xóa bỏ thần thức của nàng, từ đó về sau, khi làm tượng đá cũng chẳng cần đến thần thức nữa.”

Một Thần quân áo tím khác nhắc nhở: “Bạch Nhược Thần quân, thiên giới có quy tắc, không thể lạm quyền.”

Thần quân áo trắng tỏ vẻ không để tâm. 

“Ai nói ta lạm quyền? Ta và Lâm Thư có mối tình đau khổ, ngươi chẳng phải cũng dùng cách này để giải quyết công chúa ở hạ giới, người luôn đeo bám ngươi sao? Còn tiện tay hủy luôn hoàng thành của họ.”   

Hàng vạn mạng sống chỉ là chủ đề nói chuyện phiếm của mấy vị thần tiên này.

Lâm Hy Nguyện thấy hai người tranh cãi, cười rồi nói: “Nếu Bạch Nhược Thần quân thích, cho ngươi mượn chơi vài ngày cũng được, nhưng vì Lâm Thư sẽ làm tượng đá, thân phận của nàng ta phải được khắc trên người.”

Lâm Hy Nguyện giơ tay, trong không khí vẽ ra một nét.

Trên mặt Lâm Thư xuất hiện vài vết máu.

Ta giận đến cực điểm, nhưng lúc này ta chỉ là một thanh kiếm.

Cơn giận của ta chỉ có thể làm thân kiếm phát ra tiếng rền vang.

Thần quân áo trắng vốn yêu thích dung mạo của Lâm Thư lập tức tỏ vẻ chán ghét.

Lâm Hy Nguyện độc ác nói: “Bạch Nhược Thần quân, bây giờ ngươi có thể mang nàng ta đi rồi.”

Thần quân áo trắng vội vàng lắc đầu. 

“Ta không cần nữa, được chưa? Vết thương do U Minh Đao của tiên nữ gây ra, dù ta có dùng bao nhiêu thiên tài địa bảo cũng không chữa được, việc này không đáng.” 

Lâm Hy Nguyện cười hài lòng, rồi nhìn sang Lâm Thư.

“Bị hủy hoại dung mạo, đi thu phục Đăng Tiên Đài cũng không thích hợp, chi bằng ném nàng ta vào U Minh giới.

“À đúng rồi, muội muội lên thiên giới nhận phong, nhưng lại chưa quỳ lạy ta, bây giờ ta cho ngươi cơ hội.”

Lâm Hy Nguyện vừa nhấc tay, nhưng Lâm Thư không hề động đậy.

Một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai ta.

“Mẫu thân, mẫu thân, người đang cúi lạy ai vậy?”

“Tiểu Bảo, lại đây, cúi đầu trước Lâm cô nương.”

“Lâm cô nương? Có phải là vị Thái tử phi đã phi thăng không? Sao lại không giống với bức tượng thần trong miếu vậy?”

“Nàng không phải Thái tử phi, nàng tên là Lâm Thư, là một tiên nữ rất tốt bụng, con phải nhớ, chính nàng đã cứu mạng con.”

“Chu phu nhân, khi nào chúng ta có thể gặp Lâm cô nương?”

“Đúng vậy, nếu không có nàng, chúng ta đã chết đói từ lâu rồi, chúng ta thực sự rất cảm kích nàng.”

Càng lúc càng nhiều năng lượng tín ngưỡng rơi xuống Lâm Thư.

Nhờ đó, ta cũng được hưởng lợi, sức mạnh từ thanh kiếm mạnh mẽ tràn vào ý thức của ta.

Ta nhớ lại một số chuyện từ rất lâu.

Ngay sau đó, Lâm Thư lướt đến bên cạnh Lâm Hy Nguyện.

Tỷ ấy nắm lấy ta và đâm thẳng vào ngực Lâm Hy Nguyện.

Ban đầu, Lâm Hy Nguyện còn muốn chế nhạo Lâm Thư vì không biết lượng sức mình.

Nhưng ngay giây tiếp theo, nàng ta trợn tròn mắt.

Thân thể tiên nhân vốn không chảy máu của nàng ta bắt đầu chảy máu như phàm nhân.

“Ngươi… làm sao ngươi có được sức mạnh của Thần quân Hữu Thư?”

Các Thần quân bên cạnh nghe vậy liền hoảng sợ, tán loạn chạy trốn.

Lâm Thư lộ vẻ nghi hoặc, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng.

Thanh kiếm lại đâm sâu thêm vài tấc vào ngực Lâm Hy Nguyện.

Máu không ngừng chảy ra từ ngực của Lâm Hy Nguyện.

Nàng ta đưa tay cố gắng ngăn máu lại, nhưng không thể nào cầm được.

Cuối cùng, nàng ta sụp đổ bật khóc.

“Ngươi chính là Hữu Thư!!! Ngươi đã trở lại!”

Lâm Thư có chút mất kiên nhẫn.

“Chẳng hiểu ngươi đang nói gì nữa. Ngươi còn lời trăn trối nào không?”

Lâm Hy Nguyện như hóa điên, hét lên:

“Ta chỉ giết vài phàm nhân không yêu ta, ngươi liền muốn lột cốt tiên của ta!

“Chúng chỉ là một lũ sâu bọ, dù có giết thì, ta đã cho chúng tái nhập luân hồi rồi!

“Nhưng ngươi chẳng nghe gì cả! Ta chỉ đành dùng Thiên Quy mới để giết ngươi! Thiên Quy nói rằng thần tiên có thể động tình, chỉ có ngươi là cứng đầu không chịu hiểu!

“Ta đã giết ngươi rồi! Sao ngươi lại trở về!? Bây giờ ngươi lại vì một lũ phàm nhân mà giết ta? Chúng chỉ là một lũ phàm nhân, có đáng không?”

Lâm Thư hoàn toàn không để tâm đến những lời gào thét của Lâm Hy Nguyện, tỷ ấy chỉ nghe thấy câu cuối cùng.

“Lâm gia sinh ra ta, nuôi lớn ta, Lâm Phi là muội muội duy nhất của ta. Vì những phàm nhân này, đáng chứ.”

Lưỡi kiếm trong tay là ta nghiền nát từng mảnh hồn phách của Lâm Hy Nguyện.

Những Thần quân chạy trốn cũng bị Lâm Thư kéo trở lại.

Ta nhanh chóng rời khỏi vỏ kiếm, đánh cho những kẻ đó chỉ còn thoi thóp, sau đó đá chúng xuống U Minh giới bằng một nhát kiếm.

Lũ cặn bã này, đáng đời các ngươi ham mê sắc dục! Đáng đời các ngươi gây tội ác!

Từ xưa, những thần tiên phạm tội lớn sẽ bị đày xuống U Minh.

Dưới U Minh, thân thể thần tiên không trụ được lâu.

Thần hồn không thể vào luân hồi, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình dần dần tan biến.

Lâm Hy Nguyện nói Lâm Thư là Hữu Thư Thần quân của năm xưa.

Nhưng ta biết, nàng ta chỉ nhầm lẫn giữa tàn hồn trong cơ thể Lâm Thư với Hữu Thư mà thôi.

Năm xưa, Hữu Thư chống lại việc thần tiên động tình, gây rối trật tự phàm giới.

Ta, là thanh kiếm Á Phi của Hữu Thư, nghiễm nhiên sẽ đứng về phía nàng ấy.

Họ nói nàng ấy cố chấp, không chịu thay đổi.

Nếu không làm được Thần vương, thì hãy cút khỏi vị trí đó.

Ta đã tận mắt chứng kiến nàng ấy bị một đám thần tiên ham mê phàm trần hợp sức giết chết.

Nàng đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.

Lâm Thư, chỉ đơn thuần là Lâm Thư mà thôi.

Sau khi hoàn thành mọi việc, ta ngoan ngoãn quay lại bên cạnh Lâm Thư.

Tỷ ấy vuốt ve thân kiếm của ta, thử thăm dò gọi: “Tiểu Phi?”

Ta vui mừng khẽ rung lưỡi kiếm.

Giống như đã từng đáp lại Hữu Thư từ rất lâu về trước.

Kết thúc