Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 7 Ngoại truyện

9:52 chiều – 30/07/2024

Phiên ngoại – Bếp trưởng

Làm đầu bếp ở phủ Tô trong mắt người ngoài là công việc rất thể diện. Tiền nhiều, việc ít, địa vị cao, hơn nữa ta còn là bếp trưởng.

Nhưng bên dưới công việc ai ai cũng ngưỡng mộ ấy, là những nỗi lòng của người làm công không ai biết – chẳng hạn như chủ nhân Tô thiếu gia của ta luôn bắt ta làm những việc ngoài công việc chính.

Trong mắt người ngoài, thiếu gia là một tướng quân vào sinh ra tử, nhưng trong mắt ta, lần hắn bị khiêng về phủ máu me đầy mình, cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.

Thiếu gia luôn thần dũng vô song, dẫn binh hai năm chưa từng bại trận. 

Nhưng lần này nghe nói bị tể tướng tham ô quân lương, vật tư và vũ khí phát cho quân đội đều là hàng kém chất lượng, dẫn đến thương vong nặng nề.

Nghe người hầu nói, hắn bị một nhát chém từ ngực trái xuống bụng phải, vết thương sâu đến thấy xương.

 Đêm đó hắn sốt cao, khăn tẩm máu thay liên tục mà vết thương vẫn không ngừng chảy mủ.

Khi trời rạng sáng, thiếu gia tỉnh lại, miệng lẩm bẩm: “Sinh nhật Uyển Nhi…”

Thiếu gia miệng nói Uyển Nhi là tiểu thư Lâm gia, Lâm Uyển Nhi, chúng ta đều biết, từ khi đính hôn ba năm trước, thiếu gia mỗi ngày đều mong chờ đến sinh nhật mười tám tuổi của nàng, để đón nàng về nhà.

Ngày đó không biết hắn uống thuốc giảm đau hay dùng cách nào thuyết phục được ngự y  quấn chặt vết thương ba lớp trong ngoài không để máu rỉ ra, rồi trong tuyết lớn, gắng gượng đi đến phủ Lâm.

A hoàn mới đến tặc lưỡi, cảm thán đây là tình yêu của thần tiên. 

Ta bận việc trong tay đến đầu cũng không ngẩng lên được, cắt chanh đến nước bắn tung tóe. 

Chậc, làm dáng quá, ta đã quen với việc này rồi.

Nhưng không ngờ, thiếu gia đi lần đó lại là để từ hôn.

Thiếu gia về gọi ta vào phòng, bảo ta sắp xếp để tất cả đầu bếp trong phủ thay phiên đến phủ Lâm ba ngày.

Ta thực sự không muốn.

 Rời khỏi Tô phủ này thì đi đâu tìm chủ tử tốt với hạ nhân như vậy?

 “Thiếu gia ngài nói đúng, đi giao lưu trao đổi là chuyện tốt, chuyến đi này có thể sẽ được phổ cập thêm kiến thức kỹ năng, không bị dòng chảy thời đại bỏ lại… nhưng chúng ta trung thành với ngài, lại đã quen làm theo khẩu vị của ngài, sao có thể đi nhà khác nấu cơm cho người khác?”

“Nàng ấy không phải người khác.” Thiếu gia nằm trên giường, mặt tái nhợt, môi không chút máu, ho một cái liền phun ra một búng máu.

“Ngài không phải…” Ta không dám hỏi ra miệng. Thiếu gia không phải đã từ hôn rồi sao?

“Từ hôn là vì… lần này ta bị thương nặng, sợ nàng…” Thiếu gia cố nặn ra một nụ cười, “Sợ nàng chưa qua cửa đã thành góa phụ. 

Nàng ấy là một cô gái hay khóc, ta không muốn thấy nàng khóc.”

Nghe thiếu gia nói vậy, ta biết hắn lần này thực sự bị thương nặng, vội vàng đáp ứng. Tuyệt đối không phải vì thiếu gia hứa tăng lương khi đi công tác đâu đấy.

Ngày hôm sau, ta còn chưa xuất phát, lại có một vị tiểu thư nhà Bạch tể tướng, Bạch tiểu thư, đến đòi gặp thiếu gia.

Thiếu gia đã dặn dò chúng ta không được tiết lộ chuyện hắn bị thương, hơn nữa chúng ta cũng khó lòng mà đối đãi tử tế với phủ tướng quân. Chính đám người tranh quyền đoạt thế chuyên hãm hại người khác đó đã khiến thiếu gia bị thương nặng, chỉ đành qua loa giải thích với Bạch tiểu thư rằng thiếu gia không tiện gặp khách. 

Nhưng Bạch tiểu thư lại nghĩ thiếu gia coi thường nàng, nên náo loạn một hồi trong viện, nhất quyết muốn thiếu gia ra nói rõ mới chịu đi.

Nhưng lúc này thiếu gia đang mê man trên giường, làm sao có thể ra gặp nàng để nói rõ ràng? 

Vì vậy, Bạch tiểu thư liền rút trâm, xé áo, tóc tai bù xù chạy ra ngoài. Chưa đến nửa ngày, phủ tướng quân đã truyền tin rằng nếu không cưới Bạch tiểu thư, nàng sẽ treo cổ tự vẫn.

Thật là tội nghiệp!

Chiều tối, thiếu gia hiếm hoi tỉnh táo một lúc. Nghe được chuyện này, lại gọi ta vào, giao cho ta một vật.

“Đi công tác thuận tiện làm gián điệp cho ta.”

“Thiếu gia nói đúng, làm gián điệp tốt, làm gián điệp có thể rèn luyện tư duy và…” Ta thực sự không nói tiếp được nữa, mặt mếu máo, “Thiếu gia tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân chỉ là đầu bếp, đâu phải người làm gián điệp.”

“Lương gấp đôi.” Thiếu gia tiết kiệm lời nói.

“Thiếu gia, ý của tiểu nhân không phải vậy…” Ta vội vàng nhận lấy vật từ tay thiếu gia, “Ý của tiểu nhân là, nhiệm vụ thiếu gia giao, tiểu nhân nhất định không chối từ.”

Thứ thiếu gia giao cho ta là một quyển sổ sách. 

Hắn dặn ta nhất định phải tráo đổi nó với quyển sổ trong ngăn bí mật ở thư phòng của Lâm lão gia.

 Mật mã của ngăn bí mật rất phức tạp, ta phải học thuộc lòng nhiều lần mới nhớ được.

Công việc ở phủ Lâm thật sự là khó khăn hơn ta tưởng. 

Lâm tiểu thư gọi chúng ta đến không phải để nấu ăn cjo nàng mà là tham gia khóa học cấp tốc về thuốc bổ. 

Một ngày học lý thuyết, hai ngày thực hành, bận đến mức ta không có thời gian nghỉ ngơi, ngày nào cũng phải học thuộc và nấu ăn.

Nghe nói vị y sư mà nàng mời đến là y sư giỏi nhất kinh thành, giá mỗi lần khám rất đắt. Chắc rằng một tháng học tập này, dù bán cả gia đình ta mười lần cũng không đủ trả.

Ngày thứ ba, khi làm xong, ta được gọi đến bởi tiểu thư Lâm: “Ngươi giúp ta làm gián điệp.”

Ta khổ sở nói: “Tiểu thư, công việc của ta là nấu ăn, không phải làm gián điệp…”

Nàng đặt một thỏi bạc nặng trìu trĩu vào tay ta.

“Ta… Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà không màng gian khổ khó khăn, ngài yên tâm.”

“Những gì ngươi học được đều nhớ hết rồi chứ? Về nhà bảo những người khác làm theo công thức này mỗi ngày cho thiếu gia nhà ngươi. Quan trọng nhất là không được nói với bất kỳ ai khác.” Lâm tiểu thư đưa cho ta một cuốn sách – “Chữa lành vết thương ngoài da thế này, đến trẻ con nhà hàng xóm cũng thèm thuồng!”

Ta nghĩ mình thật có tài năng cao siêu vô cùng, nếu không sao chuyến công tác đầu tiên đã là nhiệm vụ làm gián điệp kép khó nhằn như thế này chứ. Nhưng nhờ có lương bổng gấp đôi, ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Thiếu gia ăn thuốc bổ, vết thương nhanh chóng lành, nửa tháng đã có thể xuống giường, một tháng đã có thể dẫn Bạch tiểu thư ra ngoài dạo chơi.

Cuốn sổ sách tráo đổi từ Lâm phủ được ta đem về giao cho thiếu gia. Thiếu gia luôn cầm mà ngắm nghía, còn cười nói: “Chữ của Uyển Nhi xấu quá.”

Lúc đăng tuyển việc đầu bếp sao không ai nói cho ta biết còn có nhiệm vụ là ăn cẩu lương của gia chủ hết vậy?

Ngày Tết, thiếu gia về rất muộn, cả người mang theo mùi rượu nồng nặc. Khi trở về liền đi thẳng vào bếp.

Ta đang tính toán lương làm thêm trong ngày Tết, thấy ngài ấy xông vào mà giật hết cả mình.

Hắn hai mắt đỏ ngầu, túm lấy ta hùng hổ hỏi, mặt mũi trông như con chó nhỏ nhe răng: “Ngươi nấu thịt Đông Pha cho Uyển Nhi?”

“Ta không có, thiếu gia tha mạng!” Dù ta không hiểu tại sao hắn tức giận vì một món ăn, nhưng vẫn thật thà trả lời.

“Vậy là ai? Trong phủ ai biết làm thịt Đông Pha?” Dù ta bị túm đến khó thở, nhưng ta thấy ngài ấy còn thê thảm hơn.

“Không ai nấu cho Lâm tiểu thư món đó hết ạ.” Ta nói thật, “Có lẽ… nàng ăn ở tửu lầu ngoài rồi nhớ nhầm?”

Hắn cuối cùng buông ta ra, mắt đỏ hoe, vẻ mặt buồn bã, rầu rĩ nói:

“ Ngươi dạy ta làm”, rồi ngất xỉu.

Ta do dự nửa tuần hương mới quyết định không công khiêng thiếu gia về phòng. Vì ta tính toán, khiêng sẽ không được trả thêm, nhưng không khiêng có thể bị đuổi – có lẽ đó là tình cảnh của người làm thuê.

Sau đó, chuyện cũng lan khắp thành. Bạch tể tướng mang cuốn sổ tráo đổi tố cáo Lâm phủ tham ô, nhưng hoàng thượng nghi ngờ hắn vu oan.

Thiếu gia trước đây đã âm thầm thu thập bằng chứng về những tội ác của Bạch tể tướng, nhân cơ hội này nhanh chóng trình lên triều đình.

 Nghe nói có thế lực của thái hậu muốn ngăn cản, nhưng vụ tham ô quân lương lần này gây hậu quả nghiêm trọng, ai cũng không thể che chở kẻ tội phạm phản quốc.

Sau khi Bạch tể tướng bị cách chức, ta hỏi thiếu gia, vì sao cuốn sổ ngài ấy đưa ta lại có chữ viết của Lâm lão gia.

Thiếu gia đang cầm bút lông luyện chữ, nghe vậy mỉm cười nhẹ nhàng, nói rằng mỗi năm Tết đến đều thay Lâm phủ viết câu đối xuân không phải là viết không công, việc giả mạo bút tích này sớm đã thành thạo.

Nói xong liền đẩy tờ giấy tuyên thành trước mặt ta, trên đó là một câu thơ viết theo nét chữ xấu như mèo cào của Lâm tiểu thư.

“Tuổi nhỏ gặp nhau liền tri kỷ, năm năm giữ lời thề cùng nàng.”

(Hết)