Trong căn phòng tối mờ, chỉ có ánh trăng mát lạnh chiếu vào.
Hắn bất ngờ lấy ra một viên ngọc tròn tròn, xanh biếc, sáng lấp lánh từ trong áo.
“Đây là gì?” Ta ngạc nhiên.
“Ngọc dạ minh châu hoàng thượng ban tặng,” hắn không hiểu, “Nàng không phải đã sớm nói muốn có sao?”
Ta:…
Hắn kỳ lạ hỏi: “Nương tử sao trông không vui vậy? Nàng xem viên ngọc này sáng biết bao! Nếu không nàng nghĩ là gì?”
… Thôi kệ đi , dù sao cũng là phu quân mình tự tay chọn. Cứ sống tạm đi vậy, chẳng lẽ còn có thể ly hôn sao.
Ngoài cửa sổ, một con ve sầu kêu lên tiếng ve mùa hạ.
Năm ta mười tám tuổi, trong tiếng ve kêu chim hót, ta đã gả cho thiếu niên mà ta yêu nhất, và cũng gả cho thiếu niên yêu ta nhiều nhất.