Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỘT KIẾP CHƯA ĐỦ Chương 6 MỘT KIẾP CHƯA ĐỦ

Chương 6 MỘT KIẾP CHƯA ĐỦ

6:57 sáng – 10/10/2024

9

Nhờ vào những tin tức mà Vân Tú tiết lộ sau khi trọng sinh, ta nhanh chóng kiểm soát được một số tiểu quan.

Hoặc bằng tiền tài, hoặc nắm giữ điểm yếu.

Bọn họ bắt đầu tâng bốc Ôn Trường Phong, ca ngợi từng lời nói và hành động của hắn, còn gửi đến hắn những mỹ nhân mềm mại như nước.

Trước mặt, Vân Tú được vẻ vang trong vài năm.

Nhưng sau lưng, nàng ta sống không ngày nào yên ổn.

Ôn Trường Phong yêu nàng ta, nhưng không yêu đến mức ấy.

Tuổi trẻ khó lòng có được thứ mình mong muốn, cuối cùng cũng sẽ trở thành gông cùm trói buộc suốt đời.

Vân Tú từ một “bạch nguyệt quang” trong lòng người, dần biến thành một vết chu sa dễ dàng chạm tới, nhưng mất đi ánh hào quang ban đầu.

Rất nhanh, Ôn Trường Phong cảm thấy nàng ta tẻ nhạt.

Vân Tú vì muốn tranh sủng, bắt đầu lợi dụng kiến thức tiền kiếp để giúp hắn điều hành thế lực triều đình.

Ôn Trường Phong tiến bộ rất nhanh.

Tiếp theo, đến lúc những quân cờ ta đã nuôi dưỡng mười mấy năm phải xuất chiêu.

Bản tính tham vọng của hắn, cộng thêm sự tham lam của Vân Tú khiến hắn bị nàng ta tẩy não, rồi ta lại sắp đặt những người thân cận dùng lời tâng bốc, không lâu sau, Ôn Trường Phong chọn đứng về một phe cánh chính trị.

Vân gia không còn cách nào khác, đành phải buộc chặt số phận vào con thuyền đó.

Từ đó, cuộc đấu tranh giữa các phe phái trong triều bắt đầu gay gắt.

Ôn Trường Phong cảm thấy kiệt quệ, hắn không còn đường lui, bị tình thế đẩy đi, làm ra nhiều chuyện không thể quay đầu.

Vân Tú bắt đầu hoảng loạn.

Nàng ta tìm đến ta, chất vấn ta rằng tại sao ở kiếp trước ta lại hòa ly với Ôn Trường Phong.

Lúc này đã mười năm trôi qua.

Trên người nàng ta khoác lụa là gấm vóc, bất kỳ cây trâm nào trên tóc cũng đáng giá ngàn vàng, khuôn mặt được phủ phấn ngọc trai, đôi môi tô son đào hồng.

Nhưng trông nàng ta mệt mỏi như đã già đi hai mươi tuổi.

Toàn bộ các phu nhân, tiểu thư trong kinh thành đều muốn kết thân với nàng ta, vị Thừa tướng phu nhân danh giá.

Nhưng giờ đây, nàng ta hèn mọn kéo tay áo ta, cầu xin ta cho nàng ta biết sự thật.

“Vân Hạ, kiếp trước muội đã hòa ly với hắn, vì sao?”

“Thưa tỷ tỷ, làm sao muội biết được chứ? Người trọng sinh là tỷ mà.” Ta mỉm cười nhạt, “Hơn nữa, giờ mới đến hỏi, tỷ không thấy quá muộn sao?”

Ánh mắt Vân Tú đột nhiên căng thẳng, móng tay nàng ta đeo bộ hộ giáp nạm đầy đá quý đỏ xanh, đâm vào cánh tay ta, rất đau.

Ta mạnh tay gỡ bàn tay nàng ta ra, lùi lại hai bước, “Muội chỉ là một mạng sống nghèo hèn, kiếp trước không được hưởng phú quý, kiếp này cũng chẳng có tư cách.”

Sắc mặt Vân Tú trắng bệch, ánh mắt nàng ta tuyệt vọng nhìn ta.

Không có câu trả lời, nàng ta thất thểu quay về.

Nửa năm sau, bằng chứng Ôn Trường Phong mưu phản bị đưa lên triều đình.

Hoàng đế giận dữ, ra lệnh tru di cửu tộc, mùa thu năm ấy sẽ thi hành án chém đầu.

Ta đã không còn là người của Vân gia, nên đương nhiên được miễn tội chết.

Khi thánh chỉ tru di cửu tộc được đưa tới, ta cố ý cùng A Cốc xuống núi, đứng giữa đám đông để nhìn xem.

“Không thể nào!” Vân Tú đẩy mạnh những viên quan đang định bắt nàng ta,

“Ta trọng sinh lần này, không thể sai lầm được, không thể nào…”

Không ai nuông chiều nàng ta nữa, thấy nàng ta làm loạn, bọn họ liền tát nàng ta hai cái thật mạnh.

Vân Tú choáng váng, đứng ngây ra tại chỗ.

Bất ngờ, nàng ta bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, lúc đầu còn hy vọng Vân gia sẽ cứu nàng.

Đến khi biết Vân gia cũng bị liên lụy, phụ thân nàng ta cũng sẽ bị xử trảm, nàng ta trở nên điên loạn, hét lớn rằng mình vô tội.

“Không phải ta! Người đáng chết là Vân Hạ, là muội muội của ta…”

Nàng ta lôi ra những chuyện cũ đã hơn mười năm trước, nói rằng người đáng lẽ phải gả cho Ôn Trường Phong chính là muội muội của nàng ta, Vân Hạ, một thứ nữ.

Nhưng ai lại để ý đến lời nói của một kẻ điên sắp chết?

A Cốc đứng bên cạnh ta, lẩm bẩm:

“Cho dù có đổi lại là người, người cũng không chết, vì người đã hòa ly rồi mà…

“Nam nhân, thật sự chẳng đáng tin. Vân Tú cứ tự xưng trọng sinh một kiếp, nhưng rốt cuộc vẫn đi lại con đường cũ.”

10

Sau khi Vân Tú bị giam vào đại lao, nàng ta như phát điên.

Không thể chấp nhận được giấc mơ đẹp của mình bị sụp đổ, nàng vừa khóc vừa cười, lúc thì hất đổ cơm canh, thà chết chứ không ăn, lúc thì lại nhặt lên, cố gắng nhồi nhét vào miệng.

Ta tốt bụng đi đến ngục thăm nàng ta.

Nhìn thấy ta, nàng ta ngẩn ra một lúc lâu mới nhận thức được, rồi gào khóc, lao mình vào hàng song sắt.

“Vân Hạ! Là ngươi hại ta! Lẽ ra ngươi phải chết, không phải ta! Đáng lẽ ngươi mới là kẻ phải chết!”

Nàng ta tóc tai bù xù, mùi hôi thối nồng nặc.

Ta bịt mũi, lạnh nhạt nói: “Tỷ tỷ, à không, ta quên mất, ta đã không còn liên quan gì đến Vân phủ nữa… Vân cô nương à, ngày đó chính tỷ ép buộc muốn gả đi mà.”

Nàng ta sững sờ trong giây lát, rồi lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng, ngươi đã sớm biết Ôn Trường Phong sẽ thất bại trong việc tạo phản… kiếp trước ngươi đã biết điều đó đúng không?

Kiếp này, ngươi cũng đã nghĩ đến việc xuất gia để bảo toàn bản thân…”

Đến lúc nguy nan, Vân Tú mới sáng suốt được một lần.

Ta không đáp lại câu hỏi của nàng ta, chỉ nói: “Nể tình chúng ta từng quen biết, ta đến đây để tiễn tỷ đoạn cuối.”

Nàng ta đập mạnh vào song sắt, thân thể lắc lư không ngừng.

“Ngươi… đồ tiện nhân này… Là ngươi hại ta! Lẽ ra vào buổi chiều hôm đó, ta phải ném ngươi xuống hồ, để ngươi chết cùng với người mẹ hèn hạ của ngươi!

“Ta thật ngu muội, không nhìn ra ngươi mới là con chim hoàng tước đang đứng sau!”

Vân Tú hối hận đến mức ruột gan quặn thắt.

Ta thỏa mãn nhìn nàng ta suy sụp trước khi chết, thưởng thức hương vị ngọt ngào của sự báo thù thành công.

“Nếu Vân cô nương không phục, chỉ có thể trọng sinh thêm một lần nữa thôi.”

Nàng ta gào lên như một con quỷ, vươn tay ra muốn túm lấy ta.

Sự náo loạn khiến tên cai ngục đến gần.

Vừa thấy hắn, Vân Tú lập tức im bặt, sợ hãi trốn vào một góc.

Cai ngục khinh bỉ hừ lạnh, rồi quay đi.

Nàng ta căm hận nhìn ta chằm chằm, không nói thêm lời nào.

Ta đứng yên lặng một lát, rồi để lại chút tiền cho cai ngục, dặn dò hắn chăm sóc cho người của Vân phủ.

Còn Ôn Trường Phong và cha ta, ta không buồn nhìn thêm lấy một lần. Quả báo đã tự đến với họ.

Ta muốn bọn họ sống một cách khổ sở nhất cho đến ngày bị chém đầu. Chậm rãi nếm trải cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng khi biết cái chết đã đến gần. Đừng để họ chịu không nổi mà tự sát trước ngày đó.

Tên cai ngục rất dễ tính, hắn cầm túi tiền nặng trĩu, cười vui vẻ:

“Ni cô thật là từ bi, chắc cũng nhờ tích được phúc đức nhiều năm nên mới tránh khỏi kết cục bi thảm như bọn họ.”

“Yên tâm, ta sẽ trông chừng cẩn thận, bảo đảm để bọn họ ăn ngon ngủ yên.”

Ta mỉm cười nhẹ nhàng.

“A Di Đà Phật.”

11

Vào ngày hành quyết, ta đặc biệt thay bộ thường phục, nhất thời hứng thú còn khâu lại một con ngựa vải nhỏ.

Ôm lấy con ngựa vải ngây ngô đó, ta đứng ở hàng đầu tiên giữa đám đông, nhìn bọn họ từng người bị lôi ra chém đầu.

Vân Tú sợ đến mức tiểu tiện ra quần, Ôn Trường Phong cũng chẳng khá hơn là bao.

Cha ta, dù sao cũng từng trải qua nhiều phong ba bão táp, dù mái tóc đã bạc trắng, ánh mắt đầy tuyệt vọng, nhưng dáng vẻ vẫn còn giữ được chút thể diện.

Khi nhìn thấy ta, cha ta bỗng nhiên kích động hẳn lên.

“Vân Hạ!”

Ông ta hét lên một tiếng.

Vân Tú và Ôn Trường Phong cũng đồng loạt nhìn về phía ta.

Ta mỉm cười gật đầu.

Đúng lúc đó, tiếng trống điểm giờ Ngọ vang lên, các đao phủ cao cao giơ đao lên trời.

Ta cũng giơ con ngựa vải nhỏ lên, đặt trước mặt mình, khẽ nghịch bốn cái chân của nó.

Ta biểu diễn cảnh con ngựa đang phi nước đại.

Di nương ta vì con ngựa này mà mất mạng, ta cũng lấy nó làm món quà cuối cùng cho bọn họ trước khi rời trần thế.

Khuôn mặt vốn đã không còn chút huyết sắc của Vân Tú, giờ đây trắng bệch như tờ giấy.

Cha ta cũng trở nên ngơ ngác.

“Két” một tiếng…

Những thanh đao lớn hạ xuống cùng một lúc.

Từng cái đầu người với biểu cảm sợ hãi và ngỡ ngàng rơi xuống nền đất đầy bụi bặm.

12

Việc đầu tiên ta làm khi rảnh rỗi.

Ta xây cho di nương một ngôi mộ gió, thường xuyên hương khói cúng bái.

Việc thứ hai, ta đối mặt với nỗi ám ảnh bị chết đuối, học cách bơi.

A Cốc nhất định đòi dạy ta.

Việc thứ ba, chúng ta lại tiếp tục cuộc hành trình du ngoạn.

Ta và A Cốc, một cỗ xe ngựa, vài tên bảo tiêu, cùng vô số bạc trắng.

Chúng ta lênh đênh trên làn sóng xanh, thưởng thức cảnh sông dài đổ ra biển lớn.

Tìm lối đi hoang dã giữa rừng cây, rồi lại đến chùa núi ngắm trăng, hái hoa quế.

Sáng sớm chẳng ngại cái rét buốt, tối về không sợ sương lạnh.

Giang sơn gấm vóc này đã chữa lành cho ta không ít.

Thời gian trôi qua, khi nhắc lại chuyện năm xưa.

A Cốc nói rằng ta quả thật rất kiên nhẫn, mười năm như một ngày ẩn nhẫn, sau lưng bày ra một bàn cờ lớn như vậy, mà trên mặt lại không lộ chút sơ hở nào.

Chờ đợi ba năm, năm năm, thậm chí mười năm.

Chờ Ôn Trường Phong tạo phản, chờ Vân phủ sụp đổ.

Chờ cho mọi ân oán được kết thúc cùng dòng chảy thời gian.

Cuối cùng, đại thù đã được báo.

A Cốc cảm thán hỏi ta, khi biết Vân Tú trọng sinh, ta có sợ không?

Ta mỉm cười.

Có lẽ đó là ý trời, muốn cho Vân Tú nếm trải đủ mùi vị của nhân quả.

Vậy nên mới ban cho nàng ta một kiếp tái sinh.

Có những tội nghiệt, chỉ trả một kiếp, là không đủ.

Hoàn