8
Ta lẩn trốn ở bên ngoài suốt một tháng.
Theo như tai mắt của A Cốc báo lại, đến chiều hôm đó, Vân Tú và cha ta mới phát hiện ta đã biến mất.
Họ tìm kiếm mãi đến hoàng hôn, khi Ôn Trường Phong đến rước dâu, bọn họ cuối cùng mới hoảng hốt, vừa đứng trong sân vừa mắng chửi ta thậm tệ, bắt ép đám nô tỳ của ta phải khai ra sự thật bằng cách tra tấn.
Vân Tú còn mong chờ ta trong đêm đại hôn, dâng hiến tấm thân trong trắng của ta để cứu rỗi tình yêu của nàng ta.
Nhưng ta, lại cố tình trốn đi.
Những kẻ hầu vốn dĩ đều là tai mắt của Vân Tú, dù có đánh chết cũng không thể tra hỏi được tung tích của ta.
Vân Tú đúng thời gian đã xuất giá.
Nàng ta không phải kẻ ngốc, đêm tân hôn nàng lấy cớ là tới tháng, sau đó có lẽ đã nghĩ ra cách khác để tránh việc này.
Ôn Trường Phong vẫn yêu thương nàng ta đến chết đi sống lại, chỉ hận không thể hái sao trên trời xuống tặng cho nàng ta.
Tình yêu của hai người khiến không ít kẻ ghen tỵ.
Trong suốt tháng ta lẩn trốn, cả Vân phủ từ trên xuống dưới đều đi tìm ta, ngay cả am ni cô mà ta định đến cũng bị lục soát kỹ lưỡng.
Vì để giữ thể diện, họ không dám nói rằng ta đã biến mất, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nói rằng ta đã ẩn cư trong am ni cô để che đậy mọi chuyện.
Họ không ngờ rằng một đứa con thiếp thất lại dám bỏ trốn.
Và càng không thể chấp nhận được, một đứa con thiếp thất lại dám làm ô danh Vân phủ.
Nhìn cảnh họ bị làm khó dễ, ta cảm thấy buồn cười.
Một tháng sau, ta quay trở lại am ni cô.
Chiều hôm đó, Vân Tú tức giận xông tới.
A Cốc đã vào am cùng ta, giờ đây có thể công khai đi theo bên cạnh ta.
Vì vậy, khi Vân Tú định ra tay đánh ta như mọi khi, A Cốc lạnh lùng cản lại, “Thí chủ, xin tự trọng.”
Vân Tú khó mà tin được, lần đầu tiên nàng ta định đánh ta mà không thể đánh tới.
Sắc mặt nàng ta tối sầm, từ trên cao nhìn xuống ta, “Vân Hà, ngươi tự đánh mình hay để ta ra tay?”
Nếu như trước đây, ta hẳn sẽ sợ đến run rẩy, vội vàng tự tát vào mặt mình cho đến khi Vân Tú cười sảng khoái.
Nhưng bây giờ.
Ta ngẩng đầu lên, giơ tay và mạnh mẽ tát thẳng vào mặt nàng ta.
Tiếng “chát” vang lên, khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng của Vân Tú lập tức đỏ bừng và sưng lên.
Nàng ta như bị quỷ ám, đứng ngây người, không tin nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Ngay giây sau, nàng ta gào thét và lao về phía ta, “Tiện nhân! Ngươi dám đánh ta? Ngươi là cái thứ gì mà dám…”
Ta đã nhịn mười mấy năm nay.
Mới chỉ là bước đầu của sự trả thù, chỉ một cái tát mà Vân Tú đã không chịu đựng nổi sao?
A Cốc đứng chắn trước mặt ta, chỉ trong vài động tác đơn giản đã khóa chặt hai tay của nàng ta.
Không thể động tay, Vân Tú bắt đầu chửi rủa ta.
Nàng ta mắng ta là kẻ vong ân bội nghĩa, Vân phủ nuôi nấng ta bao năm, đến lúc cần thì ta lại bỏ trốn, không một lời từ biệt.
Nàng ta bảo, nếu biết trước thế này, đáng lẽ phải để ta cùng di nương chết đuối khi xưa mới phải.
“Ta biết ngay ngươi, tiện nhân này, chẳng có ý đồ gì tốt… Đáng chết! Ngươi đáng chết! Ngươi suýt chút nữa hủy hoại ta rồi!”
Nàng ta căm hận nhìn ta, đôi mắt đỏ ngầu,
“Ngươi có thể một đời không về Vân phủ sao? Ngươi nghĩ cái am ni cô nhỏ bé này có thể bảo vệ ngươi ư? Chờ đến lúc ngươi quay về, xem phụ thân không lột da ngươi ra mới lạ!”
Ta chắp tay trước ngực, khẽ cúi đầu, “A di đà phật.”
“Đích tỷ, muội thật sợ hãi, lỡ như phụ thân không cúng dường tiền hương khói, phương trượng giận, không cho muội sống tử tế thì sao?
Muội đây chỉ e là sẽ phải chịu cảnh đói rét, ngày ngày bị người ta dày vò mất thôi!”
Nàng ta sững người một lúc, vô thức gật đầu,
“Đúng, ngươi sống dựa vào Vân phủ, không có Vân phủ ngươi chẳng là gì cả…”
“Ha ha ha…” Ta đột nhiên cười lớn, cười đến nỗi nghiêng ngả như thể vừa nghe được câu chuyện nực cười nhất,
“Đích tỷ, người dựa vào Vân phủ, dựa vào nam nhân mà sống, luôn luôn là tỷ, chứ không phải muội.”
Vân Tú không ngờ rằng ta lại không chịu khuất phục.
Người muội muội trước đây nhu nhược đến tột cùng, giờ sao lại cứng rắn như vậy.
Nàng ta không hiểu, nhưng cũng không làm gì được.
Ta giờ đã không còn liên quan gì đến Vân phủ, chẳng còn dây dưa với nàng ta. Nếu nàng ta dám động thủ, thì cũng chỉ nhận lại thêm một cái tát nữa mà thôi.
Huống hồ, nàng ta còn đang trông chờ ta giúp nàng ta che giấu chuyện xấu xa kia.
Vân phủ không còn có thể làm gì được ta nữa.
Vân Tú vừa rời khỏi, Ôn Trường Phong liền đến.
Rất hiếm khi có nam nhân tới am ni cô.
Hắn thẳng thắn tìm gặp phương trượng, nói rõ muốn ta giúp hắn khai giải, lại dâng một khoản tiền hương khói không nhỏ.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã xuất hiện trước mặt ta.
Ban đầu ta không định bận tâm đến hắn.
Nhưng lại không thể bỏ qua một nửa số tiền hương khói mà phương trượng nói sẽ chia cho ta.
Thôi vậy, ta không thể đối đầu với tiền bạc.
Đã lâu không gặp, Ôn Trường Phong càng thêm phong thái rạng rỡ, cả người toát lên thần thái hơn hẳn.
Cưới được mỹ nhân, lại có nhạc phụ chống lưng, Ôn Trường Phong lần này chắc chắn sẽ lên đến vị trí đó nhanh hơn kiếp trước.
Giọng điệu của hắn lần này còn mang đầy áy náy hơn cả khi từ hôn để cưới tỷ tỷ ta.
“Vân Nhị tiểu thư, thật xin lỗi, nếu không phải vì ta, nàng sẽ không đến mức phải đoạn tuyệt với Vân phủ, xuống tóc đi tu thế này.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên bộ áo xám giản dị của ta, rồi lướt xuống chiếc cổ trắng ngần đang lộ ra.
Còn tưởng ta vì bị hắn làm tổn thương mà đến nông nỗi này.
Nghĩ vậy, ta khẽ nhíu mày, lộ vẻ buồn bã, nhẹ nhàng thở dài, “Thí chủ, sự tình đã như vậy, nhắc lại cũng vô ích.”
Môi Ôn Trường Phong mấp máy, “Nếu nàng đồng ý, ta có thể nghĩ cách đón nàng ra ngoài, chăm sóc nàng…”
“Ý của ngài là, nuôi ta làm thiếp?” Ta thẳng thắn chỉ ra hàm ý sau lời nói của Ôn Trường Phong.
Thật đúng là vô liêm sỉ.
Hắn thừa nhận lời ta nói, ánh mắt chăm chăm nhìn ta, “vân nhị tiểu thư …”
Đến lúc này mà hắn vẫn còn muốn lợi dụng ta, chỉ để thỏa mãn lòng tự cứu chuộc của chính mình.
Ta cười nhạt, quyết định thêm dầu vào lửa, “Tỷ tỷ đã từng nói với ngài chuyện nàng ta trọng sinh chưa?”
Một thoáng sau, hắn khẽ gật đầu.
Tên ngốc này, nàng ta đã nói ra cũng tốt.
“Tỷ tỷ bảo rằng, ngài sau này có đế vương chi tướng, dù ta và ngài không có duyên phận phu thê, nhưng cũng coi như nửa phần thân thích. Hiện tại, Ôn công tử nên tập trung toàn lực vào tiền đồ của mình.”
Ta chân thành khuyên bảo, “Lời này có hơi quá đáng, nhưng ta thực sự cho rằng, Ôn công tử tư chất thông minh, không hề thua kém ai, chớ làm tỷ tỷ thất vọng.”
Ôn Trường Phong chấn động mạnh.
Có lẽ hắn không ngờ ta lại đánh giá hắn cao đến vậy.
Ánh mắt hắn phức tạp, cuối cùng chẳng nói gì, đứng dậy rời đi.
Chẳng mấy chốc sau, A Cốc bước ra từ sau bình phong.
Nàng ấy khoanh tay lại, chặc lưỡi nói:
“Vân Tú ích kỷ vô cùng, mà Ôn Trường Phong cũng to gan lớn mật, thật sự tưởng mình là người ghê gớm lắm.
“Cùng một giường ngủ chẳng thể sinh ra hai người khác nhau, kiếp trước ngươi có thể hòa ly, đó hẳn là quyết định sáng suốt nhất.”
Ta không trả lời, chỉ hỏi: “Đám nữ nhân được đào tạo thế nào rồi?”
A Cốc mỉm cười, “Tốt lắm, ai nấy đều mỹ miều như hoa, đến ta là nữ tử mà cũng muốn lại gần một hai người.
Mềm mại dịu dàng thế này, chắc chắn sẽ khiến người ta thương cảm hơn Vân Tú ngạo mạn nhiều.”
“Ừm, tìm dịp, bảo các nàng tiếp cận Ôn Trường Phong đi.”
A Cốc gật đầu.
Sau khi nàng ấy rời khỏi, ta có chút đăm chiêu.
Ta nhớ đến đêm Vân Tú nhảy hồ.
Nàng ta từng nói, kiếp trước sau khi gả cho Triệu Khâm Thần chỉ vài tháng, hắn ta đã chán ngán nàng ta.
Xung quanh hắn ta bắt đầu có thêm nhiều mỹ nhân, từng người từng người đều đầy mưu mô thủ đoạn.
Nàng ta không ngừng đấu đá với đám nữ nhân đó, tranh đấu mãi mà vẫn bất phân thắng bại, luôn cảm thấy mình bị ai đó dòm ngó và trêu đùa.
Dường như toàn bộ những nữ nhân quyến rũ nhất thế gian đều đổ về phía Triệu Khâm Thần.
Giờ thì ta đã chắc chắn.
Ừm, cũng là ta làm đấy.