16.
Lăng Dương không đuổi theo ta, ta đụng phải tướng sĩ thay ca, bọn họ cũng chỉ bình thản chào hỏi.
Có lẽ vì ta chẳng có mấy uy hiếp, không ai quan tâm, ta cứ thế cắm đầu chạy tới rìa doanh trại.
Gió đêm hiu hiu, trăng sáng treo cao, xung quanh tĩnh mịch.
Nhưng tim ta lại đập thình thịch, ta đỏ mặt tới tận mang tai, toàn thân vã vượi mồ hôi.
Hắn nói… Hắn nói ta đi theo hắn!
Hắn biết rõ ta là “nam nhân” nhưng vẫn bảo ta đi theo hắn!
Nhưng thực chất ta là nữ nhân…
Tâm trí ta rối như tơ vò, không thể nghĩ ra điều gì. Gió đêm cứ thổi, một hồi lâu, mãi tới khi hắt hơi một cái ta mới giật mình nhận ra.
Hiện tại, đây là thời điểm tốt nhất để chạy trốn!
Dù sao ta cũng không có thứ gì đáng giá, hai tay trống trơn, lại đúng lúc có cơ hội.
Nhưng khi cất bước, dường như có một sức mạnh vô hình kéo ta ở lại. Ta biết một khi đi, sẽ không còn cơ hội nhìn thấy Lăng Dương nữa.
Song, suy cho cùng đôi ta vẫn hữu duyên vô phận, việc gì phải cưỡng cầu?
Ta hít sâu một hơi, bước nhanh rời đi, cố nén không quay đầu.
17.
Quân đội đóng quân ở ngoại thành, cách kinh thành hơn một trăm dặm, Minh Châu cô nương cưỡi ngựa tới cũng mất hơn nửa ngày, mà hai chân ta đi đến hừng đông cũng mới đi được hơn hơn mười dặm.
Cũng may ta gặp được một chiếc xe ngựa, người đánh xe đồng ý chở ta đi một đoạn. Vừa lên xe ngựa, ta mệt ngủ vật ra luôn, đến khi tỉnh lại thì chỉ còn cách kinh thành mấy dặm đường.
Đã vậy thì về thôi!
Đào hôn thì gặp được phu quân của mình. Trốn đi rồi trở về kinh thành. Ta lắc đầu thở dài, chỉ cảm thấy bản thân vừa buồn cười vừa đáng thương.
Ta đi liền một mạch không nghỉ, cuối cùng đến cửa sau phủ đệ, gõ cửa, sau đó đợi hồi đáp.
Nếu phụ thân nhìn thấy ta trở về, không biết sẽ có thái độ thế nào?
Liệu ta đã bị giáng tội đào hôn chưa? Có liên lụy tới phụ mẫu không?
Đang nghĩ ngợi thì cửa sau mở, người mở cửa là tiểu nha hoàn thân cận Thanh Hỉ của ta.
Vừa thấy ta, Thanh Hỉ đã òa khóc: “Tiểu thư còn biết trở về à! Thanh Hỉ cứ tưởng tiểu thư không cần mọi người nữa! Ngày nào phu nhân cũng khóc hết nước mắt, phái người đi tìm khắp nơi, rốt cuộc tiểu thư đã đi đâu!”
Ta nghẹn ngào: “Ta… Ta trở về rồi.”
“Tiểu thư gầy đi nhiều rồi!”
Thanh Hỉ vừa khóc vừa kéo ta vào cửa, sau đó tắm rửa thay y phục cho ta, đi thông báo với lão gia và phu nhân…
Dòng dã suốt hai ngày.
18.
Nghỉ ngơi được nửa tháng, tâm trạng của ta cũng dần khá lên, chỉ là đêm khuya tĩnh mịch, ta lại không nhịn được nhớ tới nam nhân từng kề cận thân thể ta, mang tới hơi ấm cho ta.
Không biết bây giờ Lăng tướng quân thế nào rồi…
Về chuyện sau khi đào hôn đã đi đâu, làm gì, ta trả lời cẩn thận. Cha mẹ cũng không hỏi tới, mặc cho ta thoải mái nghỉ ngơi, có lẽ vì sợ ta lại chạy mất.
Hôm nay Thanh Hỉ tới thỉnh an mẫu thân, nhưng lúc trở về thì mặt biến sắc.
Nàng ấy hốt hoảng kể: “Tiểu thư, không hay rồi, người của phủ tướng quân đến!”
Ta mừng rỡ: “Ai tới? Tới làm gì?”
Thanh Hỉ nghĩa nghĩ, lắc đầu: “Không biết.”
“…Cần ngươi làm gì?” Ta ấn trán Thanh Hỉ, đành đích thân đi xem.
Phủ tướng quân đương nhiên là phủ của Lăng Dương, không biết có phải hắn đích thân tới không? Ta rất muốn gặp hắn một lần, nhưng lại sợ bị hắn phát hiện, chỉ có thể lén lút trốn trong góc vườn hoa ở tiền sảnh, chờ người đi qua.
Đợi một hồi lâu, rốt cục cũng có người đi ra từ tiền sảnh, ta nhìn thì nhận ra người quen luôn, Dương Mục Dương đại ca.
Không phải hắn đến bắt ta chứ?
Dương đại ca và quản gia đang nói chuyện, loáng thoáng nghe thấy hai chữ “từ hôn”, ta lập tức hiểu.
Lăng Dương đã nói hắn không thích nữ nhân, vì vậy hắn quyết định từ hôn, tránh làm chậm trễ nhau.
Ta có thể hiểu, chỉ là cứ cảm thấy khó chịu trong lòng, vừa chua xót vừa đắng cay, tựa như ngậm phải nước hoàng liên khó nuốt.
Mới vừa quay người lại thì đột nhiên nghe Dương đại ca lạnh lùng quả: “Ai!” Tiếp đó là tiếng rút kiếm.
Quản gia vội nói: “Là tiểu thư nhà ta, Dương tướng quân đừng nóng! Tiểu thư!”
Quản gia chạy chậm tới bắt lấy ta, muốn kéo ta qua.
Ta giãy giụa: “Bách thúc, ta không qua đâu!”
Quản gia nói: “Tiểu thư, đừng sợ!”
Không, Bách thúc, ta sợ lắm!
Đáng tiếc sức ta không mạnh bằng Bách thúc, Dương đại ca cũng đã đi theo, bọn ta vẫn đụng mặt nhau.
Keng!
Dương đại ca ngẩn người nhìn ta, kiếm cũng rơi xuống, vô cùng kinh ngạc.
Ta gượng cười: “Dương đại ca, lâu rồi không gặp…”
Mãi lâu sau, Dương đại ca mới hoàn hồn: “Ngươi, ngươi… Kiều Đình!”
“Ta đây… Ha ha.”
“Không ngờ ngươi là nữ!” Hắn bật thốt, chợt ý thức được điều gì, lại kêu lên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Bách thúc cũng hoảng, bối rối đứng ở một bên.
“Tướng quân! Lăng đại ca!”
Dương đại ca nắm lấy cánh tay ta, nắm chặt không buông, gọi với vào tiền sảnh. Ta lập tức hiểu, vô thức nhìn về phía đó…
“Dương Mục, hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì!”
Giọng nói mà ta hằng đêm nhờ mong vang lên, bóng người cao lớn tuấn lãng đi ra từ tiền sảnh, ánh nắng chiếu lên người hắn, phản ra một quầng sáng, tựa như thần linh giáng lâm.
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, nỗi nhớ nửa tháng qua hóa thành xót xa khó nói thành tiếng, nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng nói không nên lời.
Lăng tướng quân nhìn thấy ta, cũng ngơ ngác một thoáng, sau đó sải bước đi tới.
“Kiều Đình!” Hắn trầm giọng.
Bách thúc yếu ớt lên tiếng: “Lăng tướng quân, đây là tiểu thư nhà ta, Hoắc Vãn Đình…”
Lăng Dương không nói gì, hắn nhìn chằm chằm ta, đột nhiên ôm chầm lấy ta như muốn khảm ta vào lòng!
“Lăng tướng quân, nam nữ thụ thụ bất thân!” Bách thúc đứng cạnh la lên.
“Bách quản gia, để đại ca của ta tâm sự với Hoắc cô nương đi. Ta thấy mối hôn sự này không hủy được đâu, ông mau báo lại với Hoắc lão gia…”
Dương đại ca kéo Bách thúc đi.
19.
Không biết ôm bao lâu, cuối cùng Lăng Dương cũng thả ta ra.
“Vì sao nàng lại đi?” Hắn lạnh giọng chất vấn.
“Tướng quân, như ngài thấy đó, ta… Là một nữ nhân.”
“Nữ nhân thì làm sao?” Lăng Dương vẫn giận.
Ta cắn răng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngài nói ngài không thích nữ nhân.”
Hắn sửng sốt, lần đầu tiên trên khuôn mặt quyết đoán sát phạt hiện lên vẻ lúng túng
Đã nói ra được tiếng lòng thì càng dễ dàng hơn, ta chân thành nói: “Tướng quân thích là thư sinh Kiều Đình, không phải tiểu thư Hoắc gia Hoắc Vãn Đình, ta nữ giả nam trang là ta không đúng, nếu tướng quân muốn trách phạt, vậy cứ phạt đi! Nhưng ta không muốn tướng quân làm trái tình cảm của mình, lấy một nữ nhân bản thân không thích, ta đồng ý từ hôn, chúng ta có duyên không phân, chúc ngài sớm ngày tìm được người thương.”
“Hoắc Vãn Đình!”
Hắn nắm lấy tay của ta, nhưng rồi lại sợ ta đau mà thả lỏng ra, cắn răng gầm nhẹ: “Nàng có biết vì nàng mà bổn tướng quân nghi ngờ mình đoạn tụ không! Ta nói không thích nữ nhân ý là không thích Minh Châu kia, không phải tất cả nữ nhân! Dù nàng là nam hay nữ, bổn tướng quân đều thích!”
Ta trợn tròn mắt, thì ra hắn… Không thích nam nhân?
“Nàng có biết nàng không từ mà biệt đã khiến bản tướng quân tìm bao lâu không? Có biết trong khoảng thời gian này ta đau khổ cỡ nào không?”
Trong lúc hắn đang lên án sự “vô tình” của ta, ta ngước mắt nhìn hắn, quả nhiên quầng mắt thâm đen, vừa nhìn đã biết lâu rồi không ngủ ngon.
Lăng Dương hừ lạnh: “Vốn định từ hôn để toàn tâm toàn ý đi tìm nàng, dù tìm được hay không, cả đời cũng không cưới, nào biết nàng lại là vị hôn thê của ta. Hoắc Vãn Đình à Hoắc Vãn Đình, nàng trêu đùa ta đúng không!”
À thì…
Ta chột dạ cúi đầu: “Vậy phải làm sao…”
“Làm sao?” Lăng Dương nâng cằm ta lên, đáy mắt không giấu được ý cười, “Chọn ngày thành hôn!”
20.
Tân hôn không tắt đèn, chim yến song cánh bay.
Ta ngồi trong phòng tân hôn, nghe tiếng chiêng trống vang trời bên ngoài, tiếng chúc mừng cười đùa liên miên không dứt.
Lăng Dương đúng là một kẻ nóng vội, ngay hôm đó hắn đi tìm bà mối, chọn bảy ngày sau thành thân.
Đến ngày lên kiệu hoa, ta lại rất bình tĩnh, che khăn voan đỏ cùng hắn bái thiên địa, sau đó đưa vào động phòng.
Lúc đôi ta nắm tay, ta có thể cảm giác được sự kích động của hắn, Trấn quốc tướng quân giết người không chớp mắt mà lúc thành thân lại run tay!
Thủ hạ, hảo hữu của hắn đều đến chúc mừng, ngay cả Minh lão tướng quân cũng sai người tặng lễ, nghe nói Minh Châu cô nương giận dữ bỏ nhà đi, sau đó bị bắt về cấm túc…
Nến đỏ đung đưa, ta đuổi Thanh Hỉ ra ngoài, bản thân thì loanh quanh một hồi, rốt cục Lăng Dương cũng trở lại.
Trên người hắn có mùi rượu, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng, nhất là khi nhìn ta, kích động không tài nào che giấu
“Phu quân.”
Ta khẽ cười đứng dậy, thi lễ với hắn.
Ta đã thay một bộ nam trang màu đỏ rực, vải đỏ càng tôn lên nước da trắng nõn, tóc dài buộc cao, thoa phấn bôi son, xinh đẹp mà cũng mang đôi phần mạnh mẽ.
Lăng Dương cười nói: “Phu nhân khách sáo rồi, vi phu nên gọi nàng là Hoắc Vãn Đình… Hay là Kiều Đình?”
Ta đón nhận ánh mắt của hắn, tình ý nồng đượm không phai: “Dù là Hoắc Vãn Đình hay Kiều Đình cũng đều là ta.”
“Đúng…”
Hắn khẽ đáp, bước nhanh tới, ôm ta vào trong lòng, sau đó là nụ hôn nóng bỏng…
Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng.