Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
ĐÀO HÔN-Full Chương 4 ::ĐÀO HÔN

Chương 4 ::ĐÀO HÔN

7:57 chiều – 14/05/2024

13.

Minh Châu không buông tay, ta cũng không dám.

Lăng Dương đi thẳng tới, mỗi tay túm lấy một người, tách hai bọn ta ra, sau đó nghiêm giọng quát lớn.

“Một nam một nữ đánh nhau, xé áo túm tóc, học cái tính của đám du côn lưu manh, còn ra thể thống gì! Minh Châu, bây giờ muội lập tức về kinh thành, đừng để ta nhìn thấy muội nữa! Kiều Đình, đi chép binh pháp trên giá mười lần!”

Minh Châu nước mắt lưng tròng, uất ức vô cùng, cuối cùng dậm chân rời đi.

Ta cúi đầu đi chép binh pháp trên bàn, bỗng dưng ánh mắt sáng lên, một suy nghĩ nảy ra.

Ta có thể lấy lý do đắc tội tiểu thư Minh gia, rời khỏi quân doanh!

14.

Lúc chép sách, Lăng tướng quân ngồi bên cạnh, ánh mắt của hắn như hai thanh kiếm sắc, như có thể đâm xuyên ta. Ta cũng không dám ngóc đầu dậy, như ngồi trên bàn chông, vất vả lắm mới chép xong mười lần.

Tay đã tê cứng…

Đặt bút xuống, ta xoa cổ tay ngẩng đầu, lại không ngờ Lăng Dương đột nhiên đứng bên cạnh ta, nhìn từ trên cao xuống.

“Tướng… Tướng quân.” Ta vội vàng đứng dậy, cúi đầu trước hắn hắn.

Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Kiều Đình, sao ngươi lại nhỏ con như vậy?”

Ta không biết nên trả lời thế nào thì lại nghe hắn nói: “Rất hiếm nam nhân có dáng người nhỏ gầy, mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng như ngươi, nếu không phải tính cách cứng cỏi, ta đã nghĩ ngươi là nữ tử thật rồi.”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của hắn.

Ánh mắt của hắn cương nghị sáng ngời, mà lại dịu dàng hơn trước nhiều, ta thấy vậy thì ngẩn ra, trái tim vô thức loạn nhịp.

Ta vội nhéo lòng bàn tay mình, lấy lại bình tĩnh: “Tướng quân, ta đã chọc giận Minh Châu tiểu thư, tội ác tày trời, xin tướng quân cho ta rời quân doanh!”

Lăng Dương kinh ngạc nhướng mày: “Nói linh tinh gì vậy? Sao có thể vì một nữ nhân mà trục xuất ngươi khỏi quân doanh?”

“Nhưng không phải Minh Châu tiểu thư…” Là người gần gũi nhất của ngài sao?

Ta không chắc rốt cuộc hắn coi Minh Châu cô nương là muội muội hay là người thương, nhưng với tướng quân, ta chỉ là một thư sinh mới quen chưa đến một tháng, không đáng để chọc giận Minh Châu cô nương.

“Trong quân doanh ít người biết chữ, ngươi đi rồi thì ai làm việc cho bổn tướng quân?” Lăng Dương trừng mắt liếc ta, thuận tay cầm lấy binh pháp ta chép lê xem.

“Nhưng tiểu thư Minh Châu giận rồi, chẳng phải tướng quân nên dỗ dành tiểu thư sao?” Ta vẫn muốn thử vùng vẫy lần nữa.

Lăng Dương thuận miệng nói: “Không sao, dù sao ta cũng không thích nữ nhân.”

Ta đờ người, như rơi vào hầm băng.

Quả nhiên hắn không thích nữ nhân!

Nếu biết ta là nữ tử, e rằng khó mà xoa dịu được lửa giận của tướng quân!

Ta cúi đầu, lén xoay xoay cổ tay tê cứng, vắt óc nghĩ cách thoát thân.

Có vẻ… Khó.

“Đau cổ tay à?”

Hắn nhìn thấy hành động của ta thì nắm cổ tay ta lên, nhẹ nhàng xoa bóp cho ta.

Lòng bàn tay của hắn thô ráp, xoa xoa làm ta ngứa ngáy, rồi ngứa ngáy lại lan từ cổ tay ra khắp cơ thể, mặt ta nóng ran, vội rụt tay về!

“Tướng quân… Không đau nữa rồi.” Ta lắp bắp nói.

Lăng Dương mỉm cười, nói: “Tướng quân không đau, cái đau là cổ tay của ngươi.”

Không ngờ hắn còn biết nói đùa, nét cười hiện rõ trên mặt, sát khí biến mất hoàn toàn, tựa như nắng ấm làm người ta khoan khoái.

Chẳng biết tại sao, trái tim ta đột nhiên như mùa đông được sưởi nắng ấm, thoải mái không nói nên lời, vô thức muốn gần hắn một chút.

Hắn tựa như mặt trời sưởi ấm cho ta

Đáng tiếc, hắn không thích nữ nhân.

15.

Một đêm không ngủ.

Lăng tướng quân đã ngủ say trên giường, nhưng hai mắt ta vẫn mở, không buồn ngủ chút nào.

Trong đầu toàn là nụ cười của hắn ban sáng, cùng với những lần vô tình đụng chạm trước đó. Ta chưa bao giờ gặp một nam nhân khiến trái tim ta rung động, phải chăng đây là yêu?

Nhưng hắn không thích ta, không, hắn thích —— Khi ta là nam nhân.

Ta thầm thở dài, giới tính đã được định sẵn, muốn cũng không thể thay đổi, cho dù có đã hôn ước, ta và hắn vẫn hữu duyên vô phận.

Nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của hắn, ta không biết lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên xoay người xuống sập, rón ra rón rén đi đến bên cạnh giường của hắn.

Tiếng ngáy vẫn đang tiếp tục, trong đêm tối, ta dần thấy rõ mặt hắn. Hắn ngủ thật bình yên, cánh môi hồng phớt, gương mặt trắng nõn tuấn tú.

Chắc chắn môi của hắn rất mềm.

Đột nhiên trong đầu ta nảy ra suy nghĩ ấy, mà ngay một khắc sau đó cơ thể đã nhanh hơn lý trí.

Ta cúi người, hôn lên môi hắn, quả nhiên rất mềm!

Trấn quốc tướng quân sát phạt tàn nhẫn mà môi lại mềm như vậy! Ta sờ lên môi của mình, tự dưng thấy vui, không nhịn được lại đưa tay sờ môi của hắn.

Nhưng còn chưa thưởng thức đủ, Lăng Dương lại đột nhiên mở mắt!

Ngón tay ta của vẫn đang dừng bên môi của hắn, ta như bị sét đánh, ngây ngốc đờ ra, quên cả thở.

Tướng quân thở dài: “Đã nói với ngươi từ trước rồi, khi ta ngủ vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh xung quanh.”

Ta im lặng.

“Từ lúc ngươi bước tới, bản tướng quân đã tỉnh.”

Tướng quân bình tĩnh nhìn ta, đột nhiên nắm chặt cổ tay ta kéo lại, xoay người đè ta dưới thân!

“Tướng quân!”

Ta hoảng hốt kêu lên, mà ngay sau đó đã bị nụ hôn như giông bão của hắn chặn lại!

Mãi đến khi bình tĩnh lại, hai người bọn ta đều thở hổn hển. Ta hoảng sợ đẩy hắn ra, hắn ngồi dậy, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía ta.

Hắn do dự một thoáng rồi mới thấp giọng nói: “Kiều Đình… Sau này ngươi đi theo ta đi!”

“Ta…

Ta không biết nên đáp lại thế nào, tâm phiền ý loạn, trốn tránh không dám nhìn hắn, cuối cùng cắn răng nhảy xuống giường chạy ra khỏi doanh trướng.