Ta đã làm Thiên Phi được hai trăm năm rồi. Năm nay đúng lúc vừa tròn hai trăm tuổi.
Nhớ lại khi ta vẫn còn là một quả trứng, phụ vương nhìn thấy lớp hoa văn tinh xảo trên trứng, sờ vào thấy sáng bóng, mềm mại, và đặc biệt là tự phát nhiệt, hoàn toàn giống như một viên bảo vật giữ ấm, vì vậy phụ vương nóng lòng liền dâng trứng thần lên Thiên Đế làm quà mừng sinh thần.
Thành thật mà nói, trứng của dòng họ Bạch Long Vương Đông Hải, khi chưa nở quả thực rất hữu dụng, không thể bị phá vỡ bởi đao thương, không chịu ảnh hưởng bởi nước lửa, đông ấm hè mát, thậm chí có thể dùng làm vũ khí — Nếu như ta không nở ngay trong tay Thiên Đế.
Nghe nói khi ấy vỏ trứng nát hết lên người Thiên Đế, và một con tiểu long trần trụi rơi thẳng vào trong chén ngọc lộ xuân nghìn năm mà Đạo Quân Ngọc Trần dâng lên.
“Choang!”
Rượu nghìn năm bị ta uống cạn, nụ cười của phụ vương ta cũng đông cứng trên mặt.
Thiên Đế không biểu lộ cảm xúc, nhìn ta chằm chằm rồi từ từ hỏi:
“Đây chính là món quà sinh thần mà Long Vương dâng tặng cho ta sao?”
Lúc này phụ vương mới nhận ra mình đã hành động dại dột, nhưng lễ vật sinh thần đã được ghi vào sổ lễ, nếu Thiên Đế không nhận thì phụ vương ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất của cả Thiên Đình.
Thiên Đế, khi ấy vẫn còn là một vị thần trẻ trung, vừa mới lên ngôi nên kiêu ngạo ngút trời, trong thiên điện vẫn chưa có thêm phi tần nào ngoài Thiên Hậu.
Ngài là một vị thần tốt, không muốn khiến phụ vương mất mặt, nhưng cũng không muốn nhận thêm một quả trứng làm con gái, thế là ngài đưa ta vào thiên cung, giao cho Thiên Hậu chăm sóc.
Thiên Hậu là hậu duệ của Thần Nguyệt Ẩn, dịu dàng, đoan trang. Bà ấy luôn coi ta như con gái mà nuôi dưỡng, không theo lời của phụ vương gọi ta là “Ngạo Đại Bạch”, thay vào đó đặt cho ta một cái tên rất hay:
“Kiều Mộc.”
Khi ta còn nhỏ, Thiên Đế thỉnh thoảng đến thăm—sau khi biết lượng thức ăn mà ta ăn còn nhiều hơn số người của cả một cung điện cộng lại thì ngài chẳng còn đến nữa.
Tuy nhiên, nghe đồn ngài đã hỏi Thần Sứ Mệnh với vẻ mặt đầy lo lắng rằng:
“Con cái tương lai của ta với Thiên Hậu liệu có bị ảnh hưởng bởi long khí mà sau này cũng trở thành một kẻ háu ăn như thế này không?”
Thần Sứ Mệnh: “?”
Nghe tin ấy, ta cũng ngỡ ngàng: “?”
Ta quả thực mang nhiều tính cách của loài rồng, ăn nhiều, ngủ nhiều, thích nước, thích vàng bạc châu báu, và còn thích mỹ nhân nữa. Điều ta yêu thích nhất là làm trò để các tiên nữ xinh đẹp thay phiên nhau tắm với ta.
Haha, không ngờ đúng không.
Mỗi khi ta biến thành long thân và tắm cùng các tiên nữ xinh đẹp, ta luôn có cảm giác đắc ý rằng “Ta là con rồng thành công nhất trong tộc Đông Hải Long.”
Thiên Đế và Thiên Hậu đều nói, khi ta trưởng thành, họ sẽ cho phép ta rời cung để tìm một chàng rể… à không, là một lang quân tương lai. Nghe nhiều, ta cũng bắt đầu nghĩ về điều đó và tích cực đi tìm.
Ban đầu, ta đến hỏi phụ vương để tìm sự giúp đỡ.
Phụ vương dù không mưu trí nhưng lại tự cao:
“Con gái của bản vương đâu phải lũ rồng chỉ biết chơi nước và ăn nhiều trong tộc có thể xứng được?!”
Ta nghe mà cảm thấy miêu tả ấy có chút quen thuộc, lại cảm thấy lời của phụ vương không đáng tin cậy cho lắm. Vì vậy ta đến hỏi Thiên Hậu, Thiên Hậu nói:
“Kiều Nhi, sao con không thử tìm Nguyệt Lão, ngài ấy chắc chắn sẽ giúp con giải đáp thắc mắc.”
Ta thấy lời khuyên ấy hợp lý, thế là ta đi tìm Nguyệt Lão.
2
Lần đầu tiên ta gặp Vô Khuyết chính là tại điện Nhân Duyên.
Điện của Nguyệt Lão gọi là điện Nhân Duyên, màu đỏ rực rỡ, hoàn toàn khác biệt so với các cung điện tiên khí lượn lờ khác.
Ban đầu, ta còn tưởng rằng Nguyệt Lão sẽ đúng như tên gọi, là một lão nhân hiền từ và vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy ngài, ta kinh ngạc đến nỗi thốt lên:
“Nguyệt Lão lại tuấn tú đến thế này sao?”
Vô Khuyết không nói gì, nhưng ta nghĩ chắc hẳn ngài cho rằng ta là một nữ lưu manh.
Khi đó, ngài mặc một bộ trường bào đỏ, vẻ mặt lạnh nhạt, trên mắt che một dải lụa trắng, đang gẩy những sợi tơ đỏ rối loạn trong phòng.
Nghe thấy tiếng động thì ngài khẽ nhúc nhích, quay lại nhìn ta, dải lụa trắng nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra đôi mắt… ờm, không có thần sắc gì nhiều cho lắm.
Cũng không phải là xấu, chỉ là mí mắt cụp xuống, đôi mắt nhìn trầm, màu mắt nhạt, khi nhìn về phía người khác cứ như đang nhìn vào không khí vậy.
Ngài hỏi ta với giọng thờ ơ:
“Có chuyện gì?”
Ta đáp: “Ta đến để cầu duyên.”
Ngài lại quay lưng về vị trí cũ:
“Nhân duyên vốn đã định sẵn, khi đến lúc, tự nhiên sẽ đến.”
Ta nói: “Ta chỉ muốn xem một chút.”
Ngài đáp: “Tiên tử hãy quay về.”
Ta liền tung ra đòn quyết định:
“Ta nói cho ngài biết, thủ đoạn của ta rất mạnh, tốt nhất là ngài hãy cho ta xem qua một chút, đừng ép ta phải quỳ xuống cầu xin ngài!”
Ngài: “……………………………………”
Ngài nhẫn nhịn một hồi, có lẽ là vô cùng bất đắc dĩ, rồi quay lại nhìn ta một cách nghiêm túc.
Ta tiếp tục không buông tha:
“Ta nói cho ngài biết, cha của ta là Thiên Đế, mẹ của ta là Thiên Hậu, Ta chính là thế hệ thần tiên đời thứ hai càn quét khắp Thiên Đình, ngài hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Vô Khuyết nhìn ta một lúc lâu không cảm xúc, rồi chỉ lên đầu ta:
“Long giác.”
Ta: “Hả?”
Vô Khuyết nói:
“Long giác của ngươi lộ ra rồi.”
Sau đó, ngài ngập ngừng một chút, giọng nói có phần thay đổi:
“Đế Hậu đều là thân tiên cốt… ngươi là giống biến dị nào?”
Ta: “……………………………………”
Phụ vương ta từng nói, bạch long vừa trưởng thành thường không kiểm soát được bản thân, việc lộ ra long giác là dấu hiệu động tình—đây là kiến thức thông thường ở Thiên Giới.
Trước đây ta tắm chung với các tiên nữ cũng từng lộ ra long giác, khi nhìn thấy mỹ nhân cũng vậy, bất kể nam hay nữ.
Ta nghĩ mình có lý lắm, thích mỹ nhân thì sao, ta cứ thích, thích thì động tình. Đây chính là đạo lý Thiên Đình, thiên kinh địa nghĩa.
Chỉ là vào khoảnh khắc này, ta chân thành hy vọng rằng Nguyệt Lão là một kẻ không hiểu biết, không biết đến kiến thức này.
4
Từ khi biết đôi mắt của Vô Khuyết có thể nhìn thấy sợi dây tơ hồng của bất kỳ người hay thần tiên nào, ta liền quấn lấy ngài, bắt ngài xem giúp nhân duyên của mình rốt cuộc nối với ai.
Ngài nói:
“Trước khi tơ hồng phát triển hoàn chỉnh, nó sẽ có rất nhiều hướng đi.”
Ta hứng thú:
“Vậy có phải chỉ cần ta cố gắng, sợi tơ hồng của ta có thể nối với các thần tiên khác không?”
Có lẽ ngài không muốn để sự “cố gắng” của ta gây họa cho các thần tiên vô tội khác, nên ngài cứng đờ người, chần chừ không trả lời.
Nhưng Vô Khuyết vẫn là Vô Khuyết, ngài có thể phớt lờ làm như không thấy ta, nhưng ngài sẽ không bao giờ lừa dối ta.
Sau một lúc lâu, ngài vẫn im lặng gật đầu. Ta mãn nguyện ra về.
Nghe nói đêm đó, Vô Khuyết, người luôn ít nói và sống cô độc tại điện Nhân Duyên, đã đến gặp Quan Âm Bồ Tát, lặng lẽ quỳ lạy ba lạy.
Quan Âm Bồ Tát nhìn vị Nguyệt Lão vốn luôn xa cách, trên mặt lúc nào cũng hiện rõ vẻ chán đời và câu “tránh xa ta ra” nay đang quỳ trước mặt mình, khiến bà nổi cả da gà. Thế nhưng bà vẫn phải tỏ ra từ bi mà hỏi:
“Ngài có chuyện gì vậy?”
Vô Khuyết ngắn gọn đáp:
“Chuộc tội.”
Chuộc tội ư?
Cả Thiên Đình đều tò mò không biết ngài chuộc tội gì, ngay cả Thiên Hậu cũng đến hỏi ta, ta vô tội vô cùng:
“Con không biết ạ.”
Rồi ta ngang nhiên kéo một vị mỹ nhân tiên nhân đang đi ngang qua, vẫy tay đầy tự mãn:
“Ta muốn cùng ngươi cố gắng một chút.”
Mỹ nhân, dù là nam hay nữ, đều là mỹ nhân.
Nam mỹ nhân này quả thật rất đẹp, ôn nhu, nhã nhặn, chân mày sáng ngời, dáng vẻ như ngọc đứng trước gió, phong thái tao nhã, tựa như một công tử đầy khí chất.
Tính tình ngài cũng rất tốt, dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mỉm cười nhìn ta:
“Tiên tử nói cố gắng là có ý gì?”
Nếu là các tiên nữ khác thì có lẽ sẽ xấu hổ không dám nói gì, nhưng ta là ai chứ, ta là thế hệ thần tiên đời thứ hai càn quét khắp Thiên Đình cơ mà. Ta ra vẻ trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
“Dám hỏi tiên nhân là ai?”
Ngài đáp lại vô cùng lịch sự:
“Ta là Huyền Minh Tiên Quân Ninh Trạch, dám hỏi tiên tử là ai?”
Ta suy nghĩ một hồi, dường như đây là vị Tiên Quân quản lý nước trong Thiên Đình, có vẻ thân phận rất tôn quý. Ta cảm thấy thật xứng đáng để cố gắng, bèn nở nụ cười rạng rỡ:
“Phụ thân ta là Thiên Đế, mẫu thân ta là Thiên Hậu, ta là Tiểu Bạch Long số một của Thiên Đình.”
— Đây là câu ta thường dùng để bắt chuyện với không ít mỹ nhân, và vì câu này mà ta không ít lần bị Thiên Đế phụ thân và Long Vương phụ thân mình đánh đòn, nhưng mỗi lần đều được Thiên Hậu hiền từ cứu thoát.
Có thể thấy Huyền Minh Tiên Quân tính tình thật sự tốt, dù nghe được câu nói kinh thiên động địa như vậy, ngài vẫn không thay đổi sắc mặt. Sau một chút ngạc nhiên thì ngài lại khẽ nở nụ cười:
“Thì ra là Tiên Tử Kiều Mộc, ta đã nghe danh từ lâu, quả nhiên tiên tử giống như tên, sáng như trăng, dịu dàng như sương.”
Ta ngạc nhiên hỏi:
“Ta nổi tiếng đến vậy sao?”
Ngài ngừng lại một chút:
“Danh tiếng của tiên tử đã vang xa, không ai trong Thiên Đình là không biết.”
Ta vui mừng không thể tả, hí hửng từ biệt Huyền Minh Tiên Quân rồi quay về điện Nhân Duyên, chạy vòng quanh Vô Khuyết hai vòng:
“Hôm nay Huyền Minh Tiên Quân nói rằng ta nổi tiếng lắm, cả Thiên Đình đều biết đến ta!”
Vô Khuyết vẫn là vẻ mặt không cảm xúc đó nhưng bàn tay đang sắp xếp tơ hồng bỗng ngưng lại:
“Huyền Minh Tiên Quân?”
Ta đắc ý vô cùng, rồi lại bỗng chốc lo lắng:
“Người ta thường nói nhà có con gái thì nhiều người cầu hôn, nhỡ đâu có quá nhiều người muốn tìm ta, ta phải chọn thế nào đây?”
Vô Khuyết mặt không đổi sắc, không để ý đến ta. Ta lại tiếp tục nói:
“Sao ta chỉ có một sợi tơ hồng nhỉ, nhỡ đâu người trong cung Thiên Đế dẫm nát thềm cung thì làm sao?”
Vô Khuyết dừng lại, nói:
“Sẽ không có chuyện đó.”
Ta hỏi tại sao không có chuyện đó, ngài nói Huyền Minh Tiên Quân là người nổi tiếng có tính tình tốt trong Thiên Đình, nói năng uyển chuyển và dễ nghe, lời của ngài chỉ nên tin một nửa.
Ta lại hỏi: “ Vậy ta nên tin nửa nào?”
Vô Khuyết đáp: “Tin rằng ngươi nổi tiếng.”
Ta làm ra vẻ mặt sẵn sàng nghe giải thích.
Vô Khuyết vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh:
“Đạo Quân Ngọc Trần mỗi tháng đều phải đến khóc với Thiên Đế một lần, hiện tại cả Thiên Đình đều biết rằng ngươi đã trộm một nửa kho rượu của ngài ấy”
Ta: “………………………………”
Ta phồng má lên: “Rõ ràng không phải một nửa.”
Vô Khuyết nhìn ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Ta nói đầy lý lẽ:
“Làm việc gì cũng phải giữ lại một chút, ngày sau còn dễ mà làm tiên, mỗi lần ta đều để lại cho nngài ấy một bình.”
Vô Khuyết hỏi đó là bình gì, ta đáp rằng đó là bình ngọc ta lấy từ Thiên Hậu, một bình có thể chứa cả một giọt rượu.
Vô Khuyết im lặng một lát, rồi hỏi ta cái bình ngọc đó dùng để làm gì. Ta tỏ ra huyền bí đáp rằng đó là món quà mà Tinh Quân Huyền Cơ dâng lên cho Thiên Hậu để thể hiện kỹ nghệ điêu khắc vi mô.
Ta nói: “Vô Khuyết, ngài có biết điêu khắc vi mô là gì không? Là nghệ nhân nhân gian có thể điêu khắc trên hạt đào đó! Thật sự quá tài giỏi!”
Vô Khuyết vẫn che đôi mắt bằng dải lụa trắng, nhưng ta cảm thấy vẻ mặt của ngài khi nhìn ta thật phức tạp. Một lúc sau, ngài nói: “Ừ.”