Mẫu thân trước khi qua đời đã ngàn lần dặn dò ta:
“Nhất định phải gả cho một người bình thường, đừng đi theo con đường cũ của người.”
Nhưng ta không làm được, cuối cùng vẫn gả cho Hoàng đế.
Hôm nay là sinh thần thứ 64 của ta, Hoàng đế vì để chúc mừng đã ban thánh chỉ toàn thành đều tổ chức yến tiệc kéo dài bảy ngày, ý là để khắp nơi đều vui mừng, chúc Thái hậu ta vạn thọ vô cương. Lúc này, ta trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trong miệng dân chúng Đại Tề, mặc dù vốn dĩ trước đây ta đã là như vậy.
Thật ra, ta không thích những nơi xa hoa lãng phí, nhưng dù thế nào ta cũng là nhân vật chính của sự kiện trọng đại này, không xuất hiện thì không phải phép.
Đã là một yến tiệc trọng đại, tham dự tất nhiên phải mặc lễ phục. Sáng hôm đó, ta soi gương, tự nhủ mình giống như một chiếc bình hoa, để cho Miểu Lan cài lên đầu ta một bộ phượng trâm bằng vàng chín món, kết hợp với tua rua ngọc trai.
“Quay đầu lại, đặt cho ngay ngắn, đừng cười như một phu nhân nhà giàu mới nổi.” Miểu Lan đã theo ta mấy chục năm, khi không có ai ở bên, nàng biết rõ ta là người thế nào, nên chẳng bao giờ nể nang mà trách mắng ta.
Một tiếng “Thái hậu khởi giá,” ta khoác tay Miểu Lan đi về phía xe phượng loan, đầu đội mũ cao nặng trĩu, ta cứng ngắc xoay qua xoay lại, phát hiện ngoài Miểu Lan, những người khác sợ giẫm vào y phục của ta nên đứng cách ta những tám thước.
Ta không khỏi lo lắng, “Mọi người đều cách xa ai gia như vậy, nếu lát nữa có thích khách đến muốn bắt ai gia, e là khó mà cứu giá.”
“Thôi đi, Thái hậu.” Miểu Lan nói, “Ai lại rảnh rỗi mà đi bắt cóc một lão thái thái chứ.”
“Lời thì đúng là vậy, nhưng ai gia không phải là một lão thái thái bình thường.”
Miểu Lan nhìn ta.
“Ai gia là một lão thái thái giàu nứt đố đổ vách.” Ta nói.
Miểu Lan liền đẩy ta lên xe loan.