Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ Chương 10 TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ

Chương 10 TA KHÔNG NGHE LỜI MẪU THÂN MÀ GẢ CHO HOÀNG ĐẾ

8:43 chiều – 26/08/2024

12

Suốt hai năm qua, ta đã mở rộng chuỗi cửa hàng lẩu khắp cả kinh đô, đồng thời cũng tham gia vào một số ngành kinh doanh khác. Với hoàng đế làm chỗ dựa, ta làm việc gì cũng thuận lợi, tích lũy được một khối tài sản không nhỏ.

Đến lúc này, ta biết đã đến thời điểm thích hợp để rời khỏi kinh đô.

Ngày đó, ta tranh thủ lúc Tiêu Dịch bận việc không đến, mở lời xin từ biệt với hoàng đế.

“Ban đầu để ngươi ở lại bên cạnh trẫm còn có một mục đích khác,” hoàng đế thở dài, “Trẫm muốn đào tạo ngươi trở thành hoàng hậu tương lai.”

“Tiểu nữ biết,” ta đáp.

Làm sao ta không biết được? Hai năm qua, ta luôn ở bên cạnh hoàng đế, gặp gỡ các đại thần, nghe họ bàn luận về triều chính, thậm chí cả những tấu chương cũng phải qua tay ta trước khi ngài phê duyệt.

Kiến thức của ta ngày càng phong phú, tầm nhìn mở rộng, tâm tư cũng không còn giam mình trong sự khó khăn mà Trường Công chúa và Tô Chỉ Vân gây ra nữa. Giờ đây, họ không còn làm khó ta được, ngay cả thái hậu cũng thường xuyên bị ta làm tức đến nỗi không bắt được bất kỳ lỗi nào của ta.

Theo lời hoàng đế, Tiểu Dung Nhi ngày càng trở nên “già đời và xảo quyệt”.

Hai năm qua, hoàng đế đã già đi rất nhanh, tóc mai đã điểm nhiều sợi bạc. Ngài ấy nói: “Thôi, trẫm không ép buộc ngươi, đi ra ngoài cũng tốt, thay trẫm xem xét giang sơn mà phụ thân ngươi đã bảo vệ, và tiếp tục làm đầy kho bạc nhỏ của trẫm.”

Ta cười hì hì: “Kho bạc của ngài không hề nhỏ chút nào.”

Ngài ấy cười ha hả: “Biết ngay là ngươi sẽ phàn nàn trẫm bóc lột ngươi quá đáng, được rồi, từ nay trở đi lợi nhuận chia đều năm năm.”

“Hoàng đế thật hào phóng, hoàng đế thật rộng rãi, hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Khi ta chuẩn bị rời khỏi Ngự Thư Phòng, hoàng đế nói: “Trước khi đi, ngươi hãy gặp Văn Chiếu một lần, Đại học sĩ đã đến cáo trạng trước mặt trẫm, nói rằng không thể quản lý nổi đứa cháu này nữa, dùng hết mọi biện pháp gia pháp rồi mà nó vẫn không chịu khuất phục.”

“Hắn sao rồi?”

“Hắn không chịu vào triều làm quan, nói gì cũng muốn rời nhà đi làm một kẻ tiêu dao.”

“…” Hai năm trước, Văn Chiếu tốt nghiệp và trở về Văn phủ, tập trung ôn thi khoa cử. Tháng trước, hắn không bất ngờ gì đạt được danh hiệu trạng nguyên. Khi ta và Tiêu Dịch đến chúc mừng, hắn vẫn cười đùa như thường, chẳng có biểu hiện gì khác thường. Sao giờ lại thành ra thế này?

Ta đến phủ Đại học sĩ.

Cung nưz nói hắn đang ở trong vườn, tại đình gió.

Chỉ trong một tháng không gặp, hắn đã gầy đi nhiều, ngồi trong đình, chiếc áo tuyết trắng phất phơ trong gió, nhìn mà lòng ta đau nhói.

“A Dung, ngươi đến rồi.” Hắn mỉm cười dịu dàng, nhìn ta với ánh mắt bình thản.

Ta không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Huynh làm vậy là vì ta sao?”

“Vừa đúng mà cũng vừa không đúng,” hắn đáp, “Hoàng đế có ý chỉ hôn cho Cửu hoàng tử, muốn ngài ấy lấy cô nương của Thượng thư Bộ Lại. Chuyện này muội đã biết chưa?”

Ta gật đầu. Ta cũng quen biết Thượng, tương lai nàng ấy sẽ là cánh tay đắc lực của Tiêu Dịch, cũng sẽ là một hoàng hậu tốt.

“Tiêu Dịch đã nói với ta, ngài ấy đã nói rõ ràng với muội, hai năm trước muội cũng đã từ chối ngài ấy rồi. Muội muốn tự do, ta muốn có muội, nên ta sẵn sàng cho muội tự do, cùng muội đi đến bất cứ nơi nào muội muốn.”

Hắn nắm lấy tay ta: “Phục vụ cho xã tắc có nhiều cách, không nhất thiết phải làm quan, nhưng thiên hạ này chỉ có một A Dung, nếu bỏ lỡ, ta sẽ không thể tìm lại được nữa.”

“A Dung, ta nói những lời này không phải để ép buộc muội điều gì, muội vẫn có thể là chính ngươi, vì vậy nếu muội không muốn, cũng đừng vì ta mà thỏa hiệp. Ta thế nào cũng được.”

“Ta đồng ý,” ta nắm chặt tay hắn, “Văn Chiếu, huynh có tin hay không, trong hàng ngàn viễn cảnh về tương lai mà ta nghĩ tới, mỗi một viễn cảnh đều có huynh trong đó.”

“Ta chỉ sợ mình không xứng với huynh, huynh có sẵn lòng lấy ta không?”

Hắn lập tức xúc động, đôi mắt đỏ hoe, nụ cười ngập tràn nước mắt, đứng dậy nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, “A Dung, ta đã chờ câu này của muội suốt năm năm rồi.”

13

Hoàng đế đã ban hôn cho ta và Văn Chiếu.

Chúng ta ngày nào cũng quấn quýt bên nhau, chẳng biết chán, bàn luận về các chi tiết của thành hôn và thảo luận xem sau khi thành hôn nên đến nơi nào có phong cảnh hữu tình để tận hưởng cuộc sống.

Cuối cùng, ta cũng không thể tránh khỏi quy luật thông thường, như mọi nữ tử trên thế gian này, bắt đầu mong chờ một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Văn Chiếu chính là bến đỗ tốt đẹp của ta.

Một ngày, khi ta và Văn Chiếu mải mê trò chuyện đến tối, trở về Trường Tuyết Hiên trong cung thì trời đã tối hẳn, ta bất ngờ va phải một người.

Là Tô Chỉ Vân. Nhìn thấy ta, nàng ta giận dữ trừng mắt, rồi tiếp tục khóc lóc chạy đi. Trường Công chúa đi theo nàng ta, dừng lại bên cạnh ta, ánh mắt đầy vẻ căm hờn, như muốn nuốt sống ta.

“Đây là báo ứng,” ta nhanh chóng mở miệng trước khi bà ta kịp nói gì, “Báo ứng vì mười tám năm trước bà đã cướp phụ thân từ tay mẫu thân ta.”

“Vậy nên ngươi cũng cướp Văn Chiếu từ tay Chỉ Vân?” Trường Công chúa hỏi lại.

“Trong mắt các người chỉ có cướp và không cướp, chẳng bao giờ biết đến chuyện dùng chân thành để đổi lấy chân thành sao?” Ta cười lạnh, “Văn Chiếu không cần ta cướp, huynh ấy vốn dĩ không hề để mắt đến Tô Chỉ Vân.”

Ta cúi chào: “Trời đã tối, đường đi trơn trượt, mẫu thân hãy cẩn thận. Ta còn bận thử hỉ phịc, không thể tiếp chuyện lâu được.”

“Tô Tử Dung, ngươi đừng đắc ý quá sớm,” bà ta gào lên sau lưng ta, “Ngươi vẫn chưa bước chân vào cửa Văn phủ, đúng không?!”

Ta không thèm đối đáp lại bà ta.

Tuy nhiên, ta đã đánh giá quá cao mẹ con họ. Ta nghĩ họ sẽ không hành xử đến mức hèn hạ như thế.

Ngày hôm đó, khi ta từ cung hoàng đế trở về, vừa đến Trường Tuyết Hiên đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.

Trong phòng ngủ của ta, thái hậu và Trường Công chúa đều có mặt, chăn nệm trên giường bị xáo trộn, Tô Chỉ Vân quấn lấy một chiếc chăn ngồi khóc, rõ ràng trên người chẳng mặc gì. Văn Chiếu đứng một bên, vẻ mặt thảm thương, ánh mắt như sắp khóc ra máu, trên người hắn vẫn còn những dấu vết sau sự việc. Hắn chỉ nhìn ta, ta khẽ cười.

“Các người cũng đã từng dùng chiêu này để đối phó với phụ thân ta phải không?” Ta nói với thái hậu và Trường Công chúa, “Khâm phục, khâm phục.”

“Chỉ Vân, ngươi thắng rồi, ta rút lui.”

“Ngươi thật ngốc đến mức khiến ta muốn cười,” ta nói.

14

Ba ngày sau, Tiêu Dịch mới biết về chuyện này. Gần đây huynh ấy đang chuẩn bị cho lễ sắc phong, bận rộn vô cùng.

“A Dung, có cần ta…”

“Không cần.”

Huynh ấy nhìn ta đầy hoài nghi, “Muội có thể nuốt trôi cơn giận này sao?”

“Chứ biết làm sao bây giờ?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Chẳng lẽ ngài định làm gì Văn Chiếu?”

“Ngài và ta đều biết hắn là người như thế nào. Hắn vì ta mà từ bỏ vị trí quý tộc thế gia, từ bỏ cả tiền đồ tươi sáng. Nếu ta cố chấp muốn có lời giải thích, ngài nghĩ hắn sẽ từ chối ta sao?”

“Nhưng Tiêu Dịch, ta không thể làm thế, ta sẽ khiến hắn tự sát mất.”

“Ta sẽ khiến hắn tự sát mất.”

Ánh mắt Tiêu Dịch rung động, huynh ấy nhìn ta thật lâu rồi vươn tay ra, ôm ta từ xa, vỗ về đầu ta: “Khóc đi, A Dung, khóc cho thoải mái, ta mãi mãi đứng sau lưng muội.”

Chiều tối trời đổ mưa, ta dọn dẹp bản thân, ra ngoài gặp Văn Chiếu, người đã đợi từ lâu.

Năm năm trước, khi ta và hắn lần đầu gặp nhau, trời cũng mưa. Có lẽ trời không muốn thấy chúng ta bình yên, khởi đầu và kết thúc, luôn có một trong hai chúng ta phải lâm vào cảnh khốn cùng, không phải ta thì là hắn.

Ta che ô cho hắn, giống như năm năm trước hắn đã che ô cho ta.

Gương mặt hắn không còn chút huyết sắc nào.

“Đi thôi,” hắn nắm chặt tay ta, dùng hết sức lực, “A Dung, ta đưa muội đi.”

“Huynh hãy lấy Tô Chỉ Vân đi, Văn Chiếu,” ta nói.

Hắn đột ngột dừng lại.

“Nàng ta ngoài huynh ra thì không thể lấy ai khác nữa.” Trong thời đại này, danh tiết của nữ tử được coi trọng hơn cả mạng sống, “Hơn nữa, nếu huynh không lấy nàng ta, thái hậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Hắn nghẹn ngào: “Những điều đó không cần muội lo lắng, muội chỉ cần nói muội có nguyện ý đi cùng ta hay không.”

“Lễ đại hôn đã được chuẩn bị sẵn sàng, Văn Chiếu, huynh mặc bộ hỉ phục rất đẹp, rất hợp với huynh, chỉ là đừng gầy thêm nữa.”

“A Dung…”

“Thôi được rồi, có được không? Huynh hãy cưới Tô Chỉ Vân, đó là điều cuối cùng ta yêu cầu huynh làm vì ta.”

Nói xong, ta quay lưng bước đi.

Ta bỏ lại chiếc ô, để cơn mưa làm ta ướt đẫm, như vậy hắn sẽ không phát hiện ta đang khóc.

Văn Chiếu đứng sau ta, liên tục gọi ta: “Tô Tử Dung, ta hận muội, muội nhất định phải sống như vậy sao? Ta hận muội…”

Ta giả vờ như không nghe thấy.

Ngày xưa có người đã nắm lấy tay ta và nói:

“A Dung, khi con lớn lên, hãy tìm một người bình thường, hèn một chút cũng không sao, nghèo một chút cũng không sao, quan trọng là ngươi yêu hắn và hắn yêu ngươi. Hai người ở trong căn nhà nhỏ, đủ ăn đủ mặc, sống bình yên qua ngày.”

Nếu có thể, ai mà không muốn sống yên bình qua ngày chứ?

Ngày 11 tháng 5 năm Chiêu Vũ thứ 34, ta hai mươi tuổi, giàu có một phương nhưng lại cô độc một mình.

Ba tháng sau, Văn Chiếu và Tô Chỉ Vân tổ chức một lễ đại hôn hoành tráng và trọng đại. Kể từ đó, ta cố tình lảng tránh Văn Chiếu.

Ta ở lại kinh thành, điên cuồng kiếm tiền, trở thành cỗ máy kiếm tiền không cảm xúc.

Năm sau, trước khi Tiêu Dịch được sắc phong và thành hôn, một trận dịch bệnh đã làm đảo lộn cuộc sống của mọi người.

Người dân khắp nơi hoảng loạn, ai cũng sợ hãi.

Trong cung cũng có nhiều người bị nhiễm bệnh, ngoài những cung nữ và thái giám, còn có cả Trường Công chúa.

Và cả Tiêu Dịch.