11
Khi ta từ trong cung bước ra, từ một nữ thương nhân ta đã biến thành lão phong quân, còn Hi Hòa được phong tước Vạn Hi Hầu.
Ba đời sau sẽ giáng chức, ta tựa vào xe ngựa mà cười ha hả.
Cười đến rơi cả nước mắt, những thứ từng không thể với tới, giờ đây thật sự thuộc về ta.
Con trai, quyền lực, tiền tài.
Vừa về đến nhà, người tuyên chỉ từ cung đã đến.
“Chúc mừng Nguỵ lão thái quân, chúc mừng Vạn Hi Hầu.”
Người đến chúc mừng thực sự quá nhiều.
Người quen, kẻ lạ.
Người ta đến chúc mừng, ta cũng không thể đuổi họ ra ngoài, chỉ cười mà đón tiếp khách, chọn ngày tổ chức tiệc mừng.
Hầu phu nhân đến thăm, điều này ta không ngờ tới.
Càng không ngờ rằng đứa con của bà ấy không thể sinh ra, giờ bà ấy trông như một lão bà bảy mươi, tóc bạc trắng, bước đi phải có người dìu.
“……”
“Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh như vậy.”
Lời tán dương nửa vời của bà ấy khiến ta cảm thấy rất bình tĩnh, những năm ấy, ta cảm ơn bà đã chăm sóc Hi Hòa, cho ta cơ hội ra ngoài bôn ba.
“Ta có thể gặp Ninh Trí không?”
“Hầu phu nhân, nó tên là Hi Hòa.”
Ta sai người gọi Hi Hòa, thằng bé bước vào thật phong nhã, nó cúi đầu chào hỏi rất cung kính.
Hầu phu nhân rơi nước mắt, “Ngươi dạy dỗ đứa trẻ thật tốt.”
Thực ra ta không dạy dỗ Hi Hòa quá nhiều.
Ta chỉ dành cho nó tình yêu của mẫu thân, luôn dành sự thiên vị cho nó, không kể bất cứ lúc nào.
Ta ủng hộ tất cả sở thích và quyết định của nó, khen ngợi mọi thành tựu của nó.
Từng nét chữ đẹp, từng bức tranh xuất sắc, lần đầu tiên chơi nhạc, mũi tên bắn trúng hồng tâm, hay dáng vẻ khi cưỡi ngựa phóng đi.
Một mình nó xông vào sào huyệt bọn cướp để cứu người.
Ta vừa xót xa, vừa tự hào về nó.
Khi Hầu phu nhân chuẩn bị rời đi, Hi Hòa đưa tay đỡ bà, “Vãn bối tiễn người một đoạn.”
Nó là một đứa trẻ tốt, dù đã từng bị bỏ rơi, vẫn nhớ ân dưỡng dục.
Ta thật sự đã dạy nó rất tốt.
Khi gặp lại Mẫn Nghênh Hà, hắn đã bị giáng chức, say xỉn trong một tửu lâu.
Trớ trêu thay, đây lại là tửu lâu của ta.
Ta nhìn hắn say mèm, một kẻ vô dụng, như khúc gỗ mục không thể điêu khắc, bùn nhão không thể trát tường.
Hắn cũng nhìn ta.
Không thể không thừa nhận, năm xưa ta thật thiển cận, thứ người như hắn lại khiến ta từng nghĩ hắn phong lưu tuấn tú.
Phì!
Thật uổng phí đôi mắt của ta.
“Ngụy thị?”
Hắn định đuổi theo ta, nhưng bị người chặn lại, năm xưa vứt bỏ ta không thương tiếc, giờ đừng có mà bám lấy ta để lợi dụng.
Đích mẫu đến thăm, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng của ngày xưa. Bà ta khiêm tốn cầu xin ta đón Đại tỷ về từ Hầu phủ.
“?”
Ta thật sự kinh ngạc, Tam Hoàng tử thất bại trong việc đoạt ngôi, đã tự vẫn.
Đại tỷ của ta lại làm thiếp cho Mẫn Nghênh Hà?
Bà ta đang nghĩ gì vậy? Đầu óc bà ta hỏng rồi sao?
“Sau khi thất sủng, nó bị gửi đến am ni cô, rồi Mẫn Nghênh Hà giả chết cho nó…”
Vòng qua vòng lại một vòng lớn.
Tình yêu của Đại tỷ đã tan thành mây khói, lại chọn quay về với phu quân bản thân từng bỏ.
Còn tự hạ mình làm thiếp, một người đã sa ngã như vậy, không đáng để ai thương hại.
Cũng không đáng để ta giúp đỡ.
“Chuyện này ta không giúp được, đích mẫu mời về cho.”
Ta ra lệnh ép bà ta trở về Ngụy gia.
Để tránh thêm phiền phức, ta quyết định sớm đưa Hi Hòa rời kinh thành.
Lần này chúng ta đi, kiếm tiền chỉ là phụ, còn lại là thưởng ngoạn phong cảnh.
Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường.
Chỉ khi trải nghiệm thực sự những khó khăn của cuộc sống, sau này Hi Hòa vào triều mới có thể trở thành một vị quan thực sự vì dân.
“Mẫu thân, người đã ngồi vững chưa? Chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi.”
Hi Hòa ở ngoài xe hỏi.
“Đi thôi.”
Ta mỉm cười.
Lần sau khi quay lại, sẽ là ngày Hi Hòa thành thân và bước chân vào triều đình.
Ta mong chờ ngày ấy đến.
(Hết)