Phiên ngoại: Lời độc thoại của thị vệ Thịnh Cửu
Ta tên là Thịnh Cửu, là thị vệ thân cận của An Thần Vương Thịnh Trường Minh.
Nhưng ta không bám sát vương gia, mà bám sát một người phụ nữ bí ẩn.
Vương gia bảo ta phải bảo vệ tốt vị cô nương ấy, nhưng không được để cô nương phát hiện ra.
Ta hiểu rồi, hai người họ chắc chắn có chuyện xưa.
Năm thứ tư làm nhiệm vụ này, đã có năm huynh đệ thay phiên gác cùng ta, áp lực của ta cũng nhẹ đi rất nhiều.
Người phụ nữ đó, thật lòng mà nói, có hơi ngốc.
Người xinh đẹp như vậy, bao năm qua không ai quấy rầy người, thế mà người không thấy kỳ lạ.
Đậu phụ người làm chẳng ngon chút nào, nhưng mỗi lần bày quán đều bán sạch, người cũng không thấy kỳ lạ.
Con trai người nghịch ngợm như thế, từ nhỏ đến lớn không hề bị ngã đến mức bị thương, người vẫn không thấy kỳ lạ.
Thời gian lâu dần, ta cũng thoải mái hơn.
Công việc này, không khó như ta tưởng.
Nhưng các huynh đệ nhắc nhở ta, nhất định phải để tâm, hơn nữa mỗi tuần phải viết báo cáo.
Vương gia bất chợt sẽ kiểm tra!
Ta để tâm hơn.
Tuần đầu tiên, ta viết:
“Lỗ thợ rèn nhặt đậu giúp Tống nương tử, mỗi lần nhìn thấy Tống nương tử liền đỏ mặt, có vẻ như Lỗ thợ rèn để ý Tống nương tử.”
Vương gia không ăn một bữa nào trong ngày.
Ngày hôm sau, Hắc Giáp Vệ vũ khí doanh được lệnh đến các huyện quê thu nhận thợ rèn với giá cao, đặc biệt là thợ rèn họ Lỗ.
Tuần thứ hai, ta viết:
“Lý thư sinh thường mượn cớ dạy Tống Thạch học chữ mà hay đến nhà Tống nương tử.
“Thần phát hiện hắn không ít lần lén nhìn Tống nương tử.”
Vương gia đập nát một chén trà.
Không lâu sau, Lý thư sinh dường như được mời đến làm thầy dạy ở một trường tư thục ở kinh thành.
Kỳ lạ thật, học vấn hắn chỉ tầm thường mà thôi.
Tuần thứ ba, các huynh đệ không cho ta viết nữa.
Mọi người nói nếu ta còn tiếp tục viết, e rằng huyện Sầm sẽ chẳng còn ai.
Cứ thế, ta làm thị vệ bảo vệ Tống nương tử nhiều năm.
Những năm qua, ta cũng trở nên khôn khéo hơn.
Ta tất nhiên nhận ra vương gia đối với Tống nương tử không hề bình thường.
Thậm chí, đứa bé Tống Thạch, rất có thể là huyết mạch của vương gia.
Ồ, đây không phải lời ta nói, ta cũng không dám nói.
Là vì một đêm, Tống nương tử nói mớ, gọi tên vương gia.
Ta bảo huynh đệ ghi chuyện này vào sổ và gửi về kinh thành.
Một tháng sau, huynh đệ truyền tin lại.
Nói rằng vương gia rốt cuộc không nhịn được, đã quyết định đến huyện Sầm.
Vương gia nhà ta cuối cùng cũng thành thân rồi!
Thiên hạ vui mừng! Thiên hạ vui mừng!
Ồ, ta, Thịnh Cửu, cũng được thăng chức phát tài, đúng là song hỷ lâm môn!
Hôm đó vương phủ vô cùng náo nhiệt, đến cả bệ hạ cũng tự mình đến dự.
Đến tối, mọi người gần như đã ra về, ta theo thói quen nhảy lên mái phòng tân hôn.
Bảo vệ Tống nương tử đã thành thói quen.
Đợi đến lúc ta nhận ra, đã bất đắc dĩ nghe được lời mật ngọt của vương gia và vương phi trong khuê phòng.
“A Nhan, chúng ta sinh cho Tống Thạch một muội muội nhé?”
“Hả? Không phải chàng không thể sao?”
Gì cơ? Vương gia không thể? Dường như ta đã biết một chuyện rất động trời!
Đang định nghe thêm thì bị huynh đệ trực đêm phát hiện.
Ta bị lôi xuống khỏi mái nhà, cũng không kịp nghe những lời tiếp theo của họ.
“Lúc trước ta lừa nàng, thực ra ta rất được.”
“Nàng muốn thử không?”
“A Nhan, thử đi, được không?”
“Ừm? Thử một chút, thử một chút.”
Hoàn toàn văn