20
Tạ Lĩnh thúc ngựa phi như bay trở về doanh trại.
Sau khi xuống ngựa, hắn đưa ta đến lều của mình, chỉ nói một câu “Nghỉ ngơi sớm đi,” rồi xoay người rời đi.
Bảo Châu đứng sau ta chải tóc, miệng không ngừng líu lo.
Lúc thì nói tướng quân thật tuấn tú, chẳng giống người từng ra trận đánh giặc.
Lúc lại bảo tướng quân tinh tế, lúc ta bất tỉnh đã dặn nàng chuẩn bị y phục, muốn đưa ta ra ngoài giải sầu.
Nhưng trong đầu ta chỉ nhớ tới gương mặt tái nhợt vừa rồi của Tạ Lĩnh.
Có phải vết thương lại chảy máu rồi không?
Đường đi xóc nảy, đến xương cốt ta còn rã rời.
Huống chi hắn, thương thế còn chưa khỏi hẳn.
Ta đẩy Bảo Châu ra, vội vàng chạy đến soái trướng.
Khoảnh khắc vén màn cửa lên, Tạ Lĩnh nhanh tay chỉnh lại áo.
Quân y già ngoảnh lại nhìn:
“Phu nhân, sao người lại đến đây?”
Ta nhìn thẳng vào Tạ Lĩnh, không giấu được vẻ bực bội trên mặt.
Quân y liếc nhìn ta và Tạ Lĩnh vài lần, cảm nhận rõ không khí có điều bất ổn.
Tạ Lĩnh phá vỡ sự im lặng trước:
“Chu thúc, thúc về nghỉ trước đi.”
Đợi quân y rời đi, ta tiến đến trước mặt Tạ Lĩnh.
Hắn vẫn giữ bộ dạng thản nhiên, nhoẻn miệng cười với ta:
“Phu nhân sao còn chưa ngủ?”
Ta không nói gì, kéo mạnh cổ áo hắn ra.
Quả nhiên, vết thương lại nứt ra, trước ngực toàn là máu.
“Ngài thương thế còn chưa lành, mang ta ra ngoài làm gì chứ?”
“Vết thương nhỏ thôi, không sao.”
“Nhỏ cái gì? Đừng tỏ ra mạnh mẽ nữa! Quân y bảo mũi tên sượt qua tâm mạch ngài mà!”
“Đó là giả, ta cố ý bảo Chu thúc nói thế.”
Ta sững người, lắp bắp hỏi:
“Vậy ngài giả vờ bất tỉnh, cũng là giả sao?”
“Đương nhiên cũng là giả.”
Thế, thế chẳng phải mọi lời ta nói đều bị hắn nghe hết rồi sao?!
Thật mất mặt!
Ta xoay người định chạy đi, nhưng bất ngờ bị hắn kéo lại.
“Hừ, vết thương lại đau rồi. Làm phiền phu nhân xem giúp ta một chút.”
21
Đêm khuya thanh tĩnh.
Tạ Lĩnh cởi áo trong, ta cúi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn.
Quân y đã băng bó rất kỹ, không thấy dấu hiệu gì bất thường.
Ta vừa định nhắc hắn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.
Ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Dưới ánh nến bập bùng, đôi mắt hắn phản chiếu ngọn lửa nhỏ nhảy múa, và cả hình bóng của ta.
Ta như thể bị hắn đặt gọn trong đôi mắt ấy.
Trong khoảnh khắc, ta như bị ánh nến bập bùng thiêu đốt.
Vội vàng rụt tay khỏi bờ vai hắn.
“Chuyện đó… ngài nghỉ ngơi cho tốt nhé, ta không làm phiền nữa.”
Nhưng Tạ Lĩnh lại nắm lấy tay ta, không chịu buông.
“Chuyện trong quân giấu nàng là thật, nhưng muốn làm nàng vui cũng là thật.
“A Viên, nàng đã nguyện ý gả xa Tây Bắc, cùng ta trải qua cảnh gió sương nơi đại mạc, ta có bỏ cả mạng này cũng quyết không phụ nàng.”
Ta cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, tim đập loạn như trống đánh.
Phải một lúc lâu mới nhận ra, hắn gọi là tên ta.
Không phải tên của a tỷ.
“Ngài sớm đã biết rồi?”
Tạ Lĩnh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn ta.
“Thánh thượng bất ngờ ban hôn, ta đương nhiên phải tự mình đi xem tân nương của mình là ai.
“Nếu không vừa ý, ta cũng sẽ dâng tấu phân trần với thánh thượng.
“Nhưng khi gặp nàng, ta quyết định hồi tấu. Hôn sự lần này, quả thật hợp lòng ta.”
Hỏng rồi.
Ánh nến quá sáng, cảm xúc của ta sắp không che giấu được nữa.
“Chuyện đó… muộn rồi, ta về trước đây.”
Nói xong, ta rút tay khỏi hắn, vội vã chạy ra ngoài.
Không dám quay lại nhìn, dù nghe rõ tiếng cười khẽ của hắn phía sau.
22
Mấy ngày liên tiếp, không thấy bóng dáng Tạ Lĩnh đâu.
Ta giả vờ đi dạo, nhiều lần vòng qua doanh trướng của hắn, nhưng rồi lại quay về.
Chiến sự vừa yên ổn.
Thương thế của hắn đã có quân y già chăm sóc.
Ta thật không tìm được lý do nào để đến gặp hắn.
Trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một chút hụt hẫng.
Đến cả Bảo Châu cũng nhận ra ta khác lạ.
Nàng rảnh rỗi đến phát chán, mấy ngày nay cứ nghịch tóc ta.
Hôm nay tết kiểu này, ngày mai lại đổi kiểu khác.
Thỉnh thoảng còn ngồi trước gương cười ngớ ngẩn.
Ta gọi nàng ba lần, nàng cũng không phản ứng.
“Bảo Châu, nếu ngươi còn thế nữa, ta sẽ gửi ngươi về kinh thành!”
Nàng giật mình, cuối cùng cũng không giấu được nữa.
“Tiểu thư ở đâu, Bảo Châu ở đó.
“Nàng không nỡ về kinh đâu.”
Ta nhướn mày hỏi: “Sao ngươi biết ta không nỡ? Tây Bắc này có gì hay ho, so được với sự phồn hoa ở kinh thành sao?
“Kinh thành có kẹo hồ lô, có bánh gạo nếp quế hoa, có nhà hát, có cửa hàng son phấn, còn có a tỷ của ta. Ta thật sự rất muốn về kinh!”
Lời vừa dứt, sau lưng đã vang lên giọng nói của Tạ Lĩnh.
“Phu nhân nhớ nhà đến vậy, đợi hôn sự xong, ta sẽ đưa nàng về kinh thăm nhà.”
Ta vội đứng dậy.
“Sao ngài lại tới đây?”
Bảo Châu rất hiểu ý, vừa thấy Tạ Lĩnh đến, liền chuồn mất, còn không quên kéo kín rèm cửa.
Tạ Lĩnh khoanh tay sau lưng, từ tốn tiến lại gần.
“Vài ngày không đến, phu nhân đã muốn bỏ rơi ta rồi?”
“Ta không có, vừa rồi chỉ đùa với Bảo Châu thôi.”
“Ồ? Thật sao? Ta không tin.”
Ta định phân bua, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ý cười ranh mãnh trong mắt hắn.
Thôi thì, ta quay mặt đi, mặc kệ hắn.
“Ngài không tin thì thôi.”
Tạ Lĩnh xoay vai ta lại, cúi người nhìn thẳng vào mắt ta.
“Phu nhân đã nói, gả gà theo gà, gả chó theo chó, không được hối hận.”
Hắn đứng quá gần, hơi thở đan xen, tai ta đỏ bừng.
Khí thế của ta tự nhiên thấp đi một bậc.
Nhỏ giọng lầm bầm một câu:
“Ai nói muốn hối hận…”
Tạ Lĩnh mỉm cười.
“Vậy thì tốt, tối nay có tiệc lửa trại, mong phu nhân nể mặt.”
Hắn đi rồi, Bảo Châu liền kéo ta đến trước gương đồng, bận rộn cả buổi chiều.
Đến khi thay vào bộ giá y do a tỷ chuẩn bị, ta mới hiểu ra.
Đâu phải tiệc lửa trại gì!
Là Tạ Lĩnh muốn cùng ta thành thân.
Giờ lành vừa đến, giọng Tạ Lĩnh từ ngoài vọng vào.
“A Viên, ta đến rước nàng.”
Dưới ánh trăng, Tạ Lĩnh khoác bộ hồng y, dáng vẻ tuấn tú, tựa như thần tiên hạ phàm.
Ta từ từ đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Bốn phía binh sĩ vỗ tay hò reo, Tạ Lĩnh bế bổng ta lên.
“Hôn sự đơn sơ, mong phu nhân chớ chê.”
Ta đỏ mặt, không nói gì.
Trong lều, ánh nến chập chờn.
Bóng dáng Tạ Lĩnh in trên màn trướng.
Ta xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
“Ngài chậm thôi, thương thế còn chưa lành.”
Hắn lại chẳng chịu nghe, cúi sát bên tai ta thì thầm:
“Vết thương nhỏ thôi, không sao.
“A Viên, ngẩng đầu nhìn ta một chút được không?”
Không chịu nổi sự mê hoặc của hắn, ta khẽ ngẩng mắt lên.
Chỉ thấy trên cằm góc cạnh của hắn, giọt mồ hôi chực rơi xuống.
Trên cổ cao thanh thoát, treo chính chiếc ngọc hồ lô mẫu thân để lại cho ta.
“Tạ Lĩnh! Đó là của ta—”
“Phu nhân đã tặng cho ta, vậy chính là của ta.”
Ta còn muốn cãi lại, nhưng lời nói bị hắn chặn lại ngay môi.
“A Viên, tập trung nào.”
Cơn khô hạn bùng cháy thành lửa lớn, cháy hừng hực, phải đến khi đốt trụi hoàn toàn mới chịu dừng.
…
Tạ Lĩnh đối đãi với ta rất tốt.
Hắn cho người mang lá thư ta gửi a tỷ về kinh thành bằng ngựa nhanh.
Còn định sẵn ngày hồi kinh để ta thăm nhà.
Ta cũng cố gắng làm một hiền thê.
Sáng sớm dậy sớm hầu hạ hắn mặc áo.
Hắn bảo không cần, để ta ngủ thêm chút nữa.
Buổi tối bóp vai đấm chân cho hắn.
Hắn nói không cần, da hắn dày thịt chắc, ta làm cũng chẳng thấm.
Thấy ta ngồi không yên, hắn thở dài nói:
“Rõ ràng nàng ở đây rất buồn chán, vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị đi.”
Ta: “……”
Lại nữa!
Đêm dài thăm thẳm, Tạ Lĩnh dường như thấy hứng thú, quấn lấy ta không rời cho đến khi trời sáng.
Danh tiếng hung hãn của hắn, giờ ta đã hiểu thấu.
End